“Ông là ai?”.
Gương mặt Chatchai trở nên lạnh lùng, hắn cất tiếng hỏi.
Người mặc áo dài xanh này hoàn toàn không có dấu vết của kẻ tu hành võ đạo, nhưng ở khoảng cách gần, người mặc áo xanh không lên tiếng, hắn hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của người ấy, nhiêu đây đã đủ để chứng minh sự tài giỏi của người mặc áo xanh rồi.
Lâm Hổ cũng nhìn người mặc áo xanh với ánh mắt nghiêm túc, mặc dù Sompha và Chatchai đều là cao thủ, nhưng lúc đối mặt với người mặt áo dài xanh, trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.
Chỉ có một mình Sompha nhìn người mặc áo xanh với ánh mắt ngạc nhiên, cảm thấy người mặc áo xanh giống như kẻ thù không nên xuất hiện ở đây vào giây phút này.
“Rốt cuộc ông là ai, nếu như không có việc gì thì đừng cản đường!”.
Lâm Hổ chắp tay nói chuyện với người mặc áo dài xanh, chắc chắn người trước mặt mình không đơn giản, đừng gây thêm chuyện phiền phức là tốt nhất.
“Ha ha!”.
Người mặc áo dài xanh phá ra cười lớn, cụ quay người lại, nói bằng giọng lạnh nhạt:
“Sompha, nhiều năm không gặp, chẳng nhận ra bạn cũ nữa hay sao?”.
Vào giây phút người mặc áo dài xanh quay người lại, đồng tử của Sompha chợt co rút, lão ta thốt lên đầy kinh ngạc:
“Lâm Kình Thương, không ngờ lại là ông!”.
Diện mạo hiện tại của Lâm Kình Thương khác với bốn mươi năm trước nhiều, trông Sompha vẫn giống như hồi bốn mươi tuổi vậy, còn tóc Lâm Kình Thương đã bạc trắng, chỉ có điều dường như diện mạo của cụ lại không giống với những người già khác, khiến cho Sompha không nhận ra Lâm Kình Thương ngay.
“Ông chính là Lâm Kình Thương à!”.
Đồng tử Chatchai co rút lại, nhưng ý chí chiến đấu không giảm mà lại tăng, mấy năm nay, cái tên hắn nghe nhiều nhất từ miệng sư phụ Sompha chính là Lâm Kình Thương, hắn muốn xem xem thực lực của Lâm Kình Thương mạnh đến mức nào.
Mấy năm nay hắn đã khiêu chiến nhiều cao thủ, vẫn còn chưa gặp được đối thủ, tự cho rằng cũng có thể đánh được mười mấy hiệp với sư phụ, hắn không tin Lâm Kình Thương thật sự mạnh như thế.
Nhưng trong lòng Lâm Hổ đã nảy sinh ý định rút lui, danh tiếng của Lâm Kình Thương quá lừng lẫy trong giới lánh đời, tên tuổi của người này như cây cao bóng cả, Lâm Kình Thương là một trong số những người đứng đầu Long Quốc, hắn không tin thầy trò Sompha có thể đánh thắng Lâm Kình Thương.
“Chatchai, lui xuống!”.
Sompha lạnh lùng lên tiếng, mặc dù Chatchai không phục, nhưng vẫn chẳng dám làm trái lời Sompha, chỉ có thể lùi xuống sau lưng lão ta mà thôi.
Sompha chậm rãi đi về trước vài bước, lão ta nhìn Lâm Kình Thương, thở dài một tiếng rồi nói: “Lâm Kình Thương, bốn mươi năm trước ông khiến tôi phải rút lui khỏi Long Quốc một cách nhục nhã, ông có biết mấy năm nay tôi sống như thế nào không?”.
“Mấy năm nay, ngày nào tôi cũng tu hành là để đánh bại ông, trả lại mối thù trước kia, hôm nay ông sẽ phải chết trong tay tôi!”.
Lâm Kình Thương chắp tay sau lưng mà đứng, cụ nhảy từ trên cây xuống, quan sát Sompha một hồi rồi nói hờ hững: “Tôi cũng muốn xem xem trong vòng bốn năm nay ông đã tiến bộ như thế nào, không ngờ lại khiến ông nảy sinh ra ảo tưởng muốn đánh bại tôi”.
“Láo xược!”.
Sompha chưa lên tiếng, Chatchai đã không chịu đựng nổi nữa, trong lòng hắn, sư phụ là người mạnh mẽ nhất, không ngờ bây giờ người lại bị kẻ khác xem thường.
Sau khi nói dứt lời, Chatchai giậm chân xuống mặt đất, cơ thể hắn xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Kình Thương, tung cú đấm nhắm vào đầu của cụ.
Cú đấm của Chatchai mang theo cương khí cuồn cuộn, cho dù là đá tảng vài tấn cũng phải vỡ nát dưới cú đấm của hắn.
Thấy cú đấm của mình chỉ còn cách Lâm Kình Thương hơn ba tấc, Chatchai nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Kình Thương bị cú đấm của hắn đánh tan thành thịt vụn.
“Cẩn thận!”.
Chatchai vẫn thờ ơ khi nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc của Sompha, Lâm Kình Thương khiến cho sư phụ sợ hãi cũng chỉ có thế thôi, hôm nay hắn phải thay sư phụ rửa mối nhục ngày trước.
“Bốp!”.
Chỉ nhìn thấy cương khí hộ thể xanh hiện lên cách Lâm Kình Thương ba tấc, cương khí hộ thể này đã trở thành vật chất, trông giống hệt như xung quanh Lâm Kình Thương được bao phủ trong mảng lá xanh nhạt vậy.
Nhưng cú đấm dùng hết toàn lực của Chatchai chạm vào cương khí hộ thể, trông giống hệt như một người cầm viên đá đập mạnh vào miếng thép dày mấy mét.
Quyền khítrong tay Chatchai hiện ra rồi biến mất ngay, vừa đụng vào cương khí hộ thể xanh lá đã tan biến, nửa bàn tay phải của Chatchai đã biến mất sau khi cương khí tan biến.
“A!”.
Chatchai rú lên thảm thiết, hắn vội vàng lùi ra sau lưng Sompha rồi nhìn Lâm Kình Thương như thể nhìn thấy quỷ, Lâm Kình Thương chỉ sử dụng cương khí hộ thể mà hắn đã biến thành bộ dạng quỷ quái này rồi.
Rốt cuộc người này mạnh đến mức nào.
Lâm Kình Thương xua đi cương khí hộ thể, cụ nhìn tay phải đã tan biến của Chatchai rồi hờ hững mà nói: “Thực lực của cậu còn kém hơn sư phụ cậu vào bốn mươi năm trước, về luyện tập thêm vài chục năm nữa đi!”.
“Đương nhiên là có vất vả luyện tập thêm mấy mươi năm nữa cũng không phải là đối thủ của tôi đâu!”.
Sompha cũng nhìn Lâm Kình Thương như thể nhìn thấy quỷ, lão ta nuốt nước miếng, hạ giọng mà nói: “Lâm Kình Thương, Somphatôi xin thề đời này sẽ không đặt chân vào Long Quốc, cũng sẽ không đối địch với nhà họ Lâm nữa, chỉ cần ông tha cho tôi lần này, tôi lập tức trở về hang động Thái Quyền cổ của mình ngay, không nhúng tay vào chuyện trong thế tục nữa!”.
“Sư phụ!”.
Chatchai cất tiếng gọi với vẻ ngạc nhiên, hắn vẫn còn nghĩ Sompha sẽ trả mối thù bị cắt đứt tay cho mình, không ngờ đến Sompha còn không có can đảm ra tay.
“Câm miệng!”.
Sompha lớn tiếng quát lên. Chatchai không biết điều, cương khí xung quanh Lâm Kình Thương đã biến thành thực thể, lão ta nghi ngờ rằng Lâm Kình Thương đã bước chân vào cảnh giới trong truyền thuyết.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng mình vất vả luyện tập Thần Quyền Tám Tay trong bốn mươi năm, ít nhất có thể chiến đấu một trận với Lâm Kình Thương, nhưng bây giờ mới phát hiện Lâm Kình Thương đã đứng trên cảnh giới mà lão ta không hiểu rồi.
Đến lòng can đảm để ra tay mà lão ta cũng chẳng có.
Lâm Kình Thương lắc lắc đầu, cụ nói hờ hững: “Cứ nghĩ rằng ông vất vả luyện tập bốn mươi năm thì sẽ có đôi chút tiến bộ, không ngờ càng sống càng tệ hơn, người luyện võ mà đến chút chính trực cũng không có, còn có thể đạt được thành tựu gì”.
“Nếu như khi nãy các người không nói sẽ đối phó chắt trai của tôi, tôi nể tình chúng ta là chỗ quen biết cũ, cũng không phải không thể tha cho các người một mạng, nhưng tiếc rằng các người không nên mơ tưởng đụng đến quý tử trong nhà họ Lâm của tôi!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Kình Thương nhẹ nhàng đạp xuống đất rồi phóng vút về phía Sompha.
“Chạy mau lên!”.
Sompha quát lớn, lão ta đập tay vào người Chatchai, trên người lão ta được bao phủ trong một lớp màng vàng, rồi đột ngột lao về phía Lâm Kình Thương.
“Lâm Kình Thương, để tôi cho ông xem sự tiến bộ của mình trong mấy năm nay!”.
Sompha tung ra cú đấm ngàn cân trong chớp máy, dường như có đến mười mấy Sompha đang ra tay cùng một lúc xung quanh Lâm Kình Thương vậy, mỗi một cú đấm của Sompha đều mạnh mẽ hơn cú đấm đã dùng hết toàn sức lực của Chatchai, vào bây giờ, cho dù là ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị Somphasan thành bình địa.
“Bốp bốp bốp bốp!”.
Mỗi khi cú đấm của Sompha chạm vào cương khí hộ thể của Lâm Kình Thương đều xẹt ra tia lửa, nhưng Lâm Kình Thương vẫn đứng giữa không trung, để mặc cho Sompha dùng hết mọi sức lực tấn công mình.
Lâm Kình Thương đứng giữa cương khí hộ thể, cụ lắc đầu, thấp giọng nói:
“Sompha, võ đạo của ông chỉ có mẽ ngoài mà thôi chứ chẳng có ý nghĩa gì cả, cho dù luyện cả đời cũng không vượt qua nổiThái Quyền cổ của tổ tông mình đâu”.
“Hôm nay tôi sẽ cho ông nhìn thấy võ đạo thật sự!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Kình Thương nhấc tay lên, cơ thể của cụ như thể đã hòa thành một thể với rừng cây xung quanh, dường như có một người khổng lồ xanh xuất hiện giữa không trung, theo động tác của Lâm Kình Thương, người không lồ tung nắm đấm về phía Sompha!
“A!”.
Cơ thể Sompha đập xuống nền đất từ giữa không trung, trên mặt đất đã xuất hiện cái hố sâu mười mấy mét.
Sompha chậm rãi bò dậy trong lòng hố sâu, lão ta lau vết máu bên khóe môi đi rồi hỏi:
“Lâm Kình Thương, ông đã bước chân vào Thần cảnh rồi à!”.
Bây giờ Sompha đã như đèn cạn dầu, chỉ biết dựa vào hơi thở cuối cùng, có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Lâm Kình Thương nói chậm rãi:
“Còn kém nửa bước!”.