Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 869: Chương 869: Còn lắm mồm nữa thì anh cũng chết đấy




"Đây là bạn của tôi, Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y".

Trần Vi lạnh lùng nói, vẻ mặt cô ta kiểu từ chối người lạ làm quen.

"Ồ!".

Lư Khải ồ lên một tiếng, sau đó gã lại vươn tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Trần Vi: "Tiểu Vi, đi thôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô vài người bạn, mấy người này có lợi cho sự phát triển của gia đình cô".

Gã nói xong thì chỉ về phía vài người đang đứng ở xa xa kia, tất cả đều là những người trung tuổi tầm bốn mươi, năm mươi.

Trần Vi nhìn về phía Lư Khải đang chỉ, ánh mắt cô đột nhiên co lại, trong số ít người mà Lư Khải đang chỉ, cô chỉ biết một người là Kiều Sơn, hội trưởng hội thương mại Trung Hải.

Đó là một nhân vật tai to mặt lớn có thể ngang hàng với chủ nhà của bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, bình thường không liên lạc được với ông ta. Không ngờ Kiều Sơn lại tới bữa tối từ thiện này.

Nhìn thấy biểu hiện trong mắt Trần Vi thì ánh mắt Lư Khải hiện lên vẻ phấn khích.

"Cảm ơn, bạn của tôi đang ở đây, tôi sẽ đến chào hội trưởng Kiều sau!".

Một lúc sau Trần Vi vẫn lắc đầu từ chối, cô ta luôn linh cảm thân phận của Lâm Ẩn có thể còn kinh khủng hơn Kiều Sơn. Cho dù Kiều Sơn đến Tường Vi Châu thì gia tộc Cromir cũng không thèm để ý, nhưng Lâm Ẩn lại được ngồi ở chỗ khách quý.

"Trần Vi, cô phải nghĩ kỹ đấy. Hội trưởng Kiều không phải là người mà cô muốn gặp là được, nếu để lỡ cơ hội này thì sau sẽ không có nữa đâu!", khuôn mặt Lư Khải u ám, giọng điệu gã lạnh lùng. Nếu không phải Trần Vi có khuôn mặt xinh đẹp, thì người khác dám không nể mặt gã thì gã đã không để yên từ lâu rồi.

"Trần Vi, cô có chắc là muốn vì hai tên ăn xin này mà phụ lòng tốt của anh Khải không?".

Bạch Vũ đứng bên nói, hắn ta đứng thứ ba trong nhà họ Bạch, anh trai của hắn ta đã từng bước nắm quyền kinh doanh của gia tộc, sau này có lẽ hắn ta sẽ chỉ làm một tên giàu có nhàn rỗi mà thôi, chỉ có quan hệ tốt với Lư Khải thì hắn ta mới có thể tăng thêm tiếng nói trong nhà họ Bạch. Bây giờ chủ gặp khó khăn thì tất nhiên làm chó phải san sẻ nỗi lo với chủ mình rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lư Khải thì Trần Vi cũng không biết phải làm sao, nhà họ Trần chỉ là gia tộc hạng hai ở Trung Hải, nếu xúc phạm đến nhà họ Lư thì cuộc sống của nhà họ Trần ở Trung Hải sau này sẽ khó khăn.

"Cậu Lư!".

Trần Vi lo lắng, lúc cô ta định nói gì đó.

Thì đột nhiên một âm thanh mạnh mẽ vang lên.

"Bộp!"

Khi âm thanh này vang lên thì Bạch Vũ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cơ thể hắn ta bay ngang ra ngoài, đâm thẳng vào mấy bàn tiệc dọc đường rồi ngã xuống đất, trông có vẻ sống dở chết dở.

Mọi người thậm chí có thể nhìn thấy má trái của Bạch Vũ đã sưng to, có vẻ xương gò má của hắn ta đã vỡ nát rồi.

Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ sảnh tiệc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Ẩn chậm rãi đi tới bàn ăn cầm khăn giấy lau tay rồi thả xuống bàn, anh lạnh lùng nói:

"Một con kiến hôi cũng dám la hét trước mặt tôi?".

“Cậu dám đánh anh ấy?”, cô gái đi cùng Bạch Vũ kinh ngạc nhìn Lâm Ẩn, Lâm Ẩn dám đánh Bạch Vũ trước mặt cậu Lư, chẳng lẽ không muốn bước ra khỏi bữa tiệc này nữa sao?

Tát Bạch Vũ ở nơi công cộng tương đương với việc tát thẳng vào mặt Lư Khải.

Mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kinh ngạc.

Ánh mắt Lư Khải lập tức trở nên lạnh lẽo, gã nhìn Trần Vi rồi trầm giọng nói:

"Tốt, tốt lắm! Trần Vi, đây là bạn cô hả? Xem ra nhà họ Trần cô không muốn sống ở Trung Hải nữa rồi!".

Lúc này Lư Khải đã tức giận rồi, hắn ta không định cho Trần Vi mặt mũi nữa, Trần Vi cũng sửng sốt, không ngờ Lâm Ẩn lại đánh Bạch Vũ trước mặt nhiều người như vậy.

Phải biết rằng quyền lực mà nhà họ Lư nắm giữ ở Trung Hải rất lớn, chỉ cần Lư Khải nói một câu thì một phần ba thế lực của Trung Hải sẽ nghe lời gã.

Mặc dù Lâm Ẩn có thể có bối cảnh lớn, nhưng anh có thể sẽ không phải là đối thủ của Lư Khải ở Trung Hải.

Lòng Trần Vi rối rắm, một bên là Lâm Ẩn khiến cô có ấn tượng tốt, một bên là cậu cả quyền thế ở Trung Hải, rất khó đưa ra lựa chọn.

Lúc này Lâm Ẩn chậm rãi nói:

"Nếu anh còn lắm mồm thì tôi sẽ giết cả anh!".

Lâm Ẩn vừa nói ra câu này thì toàn bộ mọi người đều im lặng.

Sau đó cả bữa tiệc lập tức náo động, ở Trung Hải mà có người dám nói muốn ra tay với cậu Lư, đúng là to gan!

Chỉ có một người đàn ông trung niên đứng cạnh hội trưởng hội thương mại Trung Hải nhìn thấy Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y thì ánh mắt lập tức co rút.

"Giết tôi hả?".

Lư Khải nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt không tin, gã đường đường là cậu cả nhà họ Lư ở Trung Hải, đã bao giờ có người dám nói thế trước mặt gã đâu.

Nhưng vừa rồi Lâm Ẩn lại lạnh lùng nói ra những lời đó, thản nhiên giống như hỏi "anh ăn cơm chưa?" vậy.

Nhưng sau cú đánh bay Bạch Vũ của Lâm Ẩn vừa rồi, thì không ai nghĩ rằng Lâm Ẩn đang nói đùa.

“Trần Vi, bạn của cô đúng là thích nói đùa!”, gã đầu vàng đứng bên cạnh Lư Khải chế nhạo nói.

Khi gã đầu vàng nói câu này thì những người khác đều cười.

Chỉ có Trần Vi là cảm thấy lạnh gáy, mặc kệ gã tóc vàng chế giễu, cô ta nói nhỏ với Lâm Ẩn: "Anh Lâm, đừng manh động!"

Một người có thể được gia tộc Cromir ở Tường Vi Châu đối xử như thế, thì cô ta có linh cảm trong lòng rằng nếu Lư Khải nói thêm vài lời nữa, Lâm Ẩn thật sự giết gã ta mất.

Một thanh niên đứng bên cạnh Lư Khải khịt mũi nói thẳng: "Anh Lư, cần gì phải lắm mồm với cậu ta, cậu cứ bảo người đánh gãy chân cậu ta rồi ném ra ngoài là được rồi!".

"Cậu dám!".

Trần Vi hét lớn.

"Không dám hả?".

Lư Khải cười lớn rôi hét lên:

"Trần Vi, nếu không phải cô có diện mạo xinh đẹp thì cô xứng nói như vậy trước mặt tôi sao? Ở Trung Hải không có việc gì mà Lư Khải tôi không dám làm?"

"Người đâu, mau đánh gãy chân bọn họ cho tôi, sau đó ném bọn họ ra ngoài!".

Khi Lư Khải hét lên thì đám nhân viên bảo vệ trong bữa tiệc tối đã bao vây ba người Lâm Ẩn.

Lúc này Bạch Vũ được vô gái đi cùng đỡ thì mới đứng lên được, hắn ta che mặt nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt căm hận, sau đó run rẩy nói:

"Anh...Khải...em muốn cậu ta…quỳ xuống xin lỗi em!".

Mặc dù biết rằng hôm nay Lâm Ẩn nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng nếu không nhìn thấy Lâm Ẩn quỳ gối trước mặt mình, thì hắn ta không thể xả được cơn hận trong lòng, hôm nay hắn ta đã mất mặt trước nhiều người như vậy, sau này làm sao còn chỗ đứng ở Trung Hải nữa chứ.

“Nghe thấy không, hiện giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái trước Bạch Vũ, thì tôi cũng chỉ đánh gãy mỗi người một chân thôi!”, Lư Khải cười nói:

"Ba cái dập đầu đổi được một cái chân cho mấy người, đáng giá thế còn gì!".

Lâm Ẩn nheo mắt lại, anh cười nhìn Lư Khải rồi nói:

"Anh muốn tôi quỳ xuống?".

“Cậu không muốn quỳ?”, Lư Khải trầm mặt xuống nhìn Lâm Ẩn, gã nghiêm mặt nói.

Những người xung quanh đều tỏ vẻ hóng chuyện, không ai có ý định giúp đỡ.

Trần Vi chuyển sự chú ý đến những nhân vật quyền lực trong gia tộc từng quen biết với nhà họ Trần, nhưng khi những người đó tiếp xúc với ánh mắt của Trần Vi, thì bọn họ lập tức ngoảng mặt đi.

Đúng lúc này có một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên:

"Cậu Ẩn, anh Bùi, sao hai người lại ở đây?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.