Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 553: Chương 553: Đại ca của ông là ai?




Trong lúc nói chuyện, những gã bảo vệ cường tráng đứng phía sau người đàn ông trung niên đều rút côn sắt ra, hùng hùng hổ hổ đi về phía Lâm Ẩn.

Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông đi vào.

“Ha ha, xem ra nhóc con nhà mày vẫn không phục chứ gì?”, người đàn ông trung niên ngậm điếu xì gà, ông ta giở giọng mỉa mai Lâm Ẩn, ánh mắt toát ra vẻ kinh thường.

“Đánh hết sức cho tao!”.

Xoẹt!

Lần này, năm sáu gã bảo vệ cầm côn sắt đều nhắm thẳng vào đầu Lâm Ẩn, bọn chúng ra tay tương đối nặng, tiếng gió vang vun vút.

Bốp bốp bốp!

Vào giây phút những tên bảo vệ ra tay, Diệp Hắc nhanh chóng lao đến chặn trước mặt Lâm Ẩn, hắn vung tay chém xuống như dao, khiến cho những cây côn gãy ra thành bốn năm mảnh.

“Hả? Nó là loại người gì thế này?”.

“Má ơi, gì đây!”.

Sau khi cây côn trong tay mình bị Diệp Hắc dùng tay không chém gãy, những gã bảo vệ vừa ra tay sợ thót tim, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ hoảng hốt.

Bốp! Bốp!

Gương mặt Diệp Hắc rất đỗi lạnh lùng, hắn vung tay vài vài cái tát.

Hắn khá mạnh tay, tùy tiện vung tát hai cái thôi đã khiến cho những gã cường tráng này đều không chịu nổi, chúng bị đánh đến nỗi nôn ra máu ngay tại chỗ rồi ngã sõng soài xuống đất, lăn ra xa vài mét.

“Ối!”.

“Á!”.

Trong lúc giao đấu trực diện với nhau, mấy gã bảo vệ đều bị đánh đến té lăn trên mặt đất, đau đến mức gương mặt vặn vẹo, kêu gào thảm thiết.

“Hả?”, người đàn ông trung niên nhíu mày lại, ông ta nhìn Lâm Ẩn và Diệp Hắc với vẻ hơi bực mình: “Mẹ, cũng khá đấy. Nhóc con, bố mày là ai? Ông đây là Hạ Quân! Ở trong thành thương mại Phỉ Thúy này chẳng có bao nhiêu người dám đối đầu với tao đâu!”.

“Mày đừng nghĩ rằng mình dẫn theo một gã vệ sĩ biết võ công thì có thể giở thói ngang ngược!”.

“Hạ Quân?”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, anh nói hờ hững: “Chưa từng nghe nói đến”.

“Ha ha, chưa từng nghe nhắc đến Hạ Quân tao à? Mày cũng dám đụng đến người của tao ở đây sao?”, Hạ Quân lấy điếu xì gà ra, ông ta bực bội trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.

“Tao lại muốn xem xem vệ sĩ của mày giỏi đến mức nào. Có thể thắng đạn hay không!”.

Sau khi nói dứt lời, Hạ Quân phất tay, bịch bịch, mười mấy gã bảo vệ đi vào trong Túy Giang Sơn, gương mặt ai nấy đều rất lạnh lùng, hai tay đút vào túi như thể muốn rút vũ khí ra, trông có vẻ rất hung hãn.

“Mày cũng không chịu nhìn ra ngoài mà xem, ngoài đường chỉ toàn nhà người của ông đây thôi, có phải mày không có mắt không hả?”, Hạ Quân chỉ tay vào người Lâm Ẩn, ông ta nói một cách ngang ngược: “Đúng là to gan thật, còn dám đánh trả à?”.

Lâm Ẩn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa tiệm.

Hai ba mươi gã bảo vệ có vóc dáng cao to mặc vest đứng bên ngoài cửa, bọn chúng đều lạnh lùng nhìn trân trân vào trong tiệm, thủ thế chuẩn bị hành động bất kỳ lúc nào.

Những gã bảo vệ mặc vest đen đứng dọc theo mười mấy chiếc Mercedes-Benz đậu bên đường, trông có vẻ rất khí thế.

Lâm Ẩn cười lạnh, anh nói với vẻ hứng thú: “Đông người thì có ích sao?”.

“Ha ha ha”, Hạ Quân cũng cười lạnh: “Nhóc con, đã ở nơi này rồi mà mày còn giả vờ giả vịt với tôi à? Can đảm đấy”.

“Tao lại thấy tò mò đấy”, Hạ Quân lấy điếu xì gà từ tay đàn em của mình rồi bắt đầu hút, ông ta nói với vẻ đầy khí phách: “Mày tên gì? Hình như thấy mày tự tin lắm, cho rằng mình có chút gia thế à?”.

Trong lúc nó chuyện, Hạ Quân quan sát Lâm Ẩn một lượt từ đầu đến cuối.

Ông ta cũng gầy dựng được chút danh tiếng trong vùng xám ở thủ đô, đi nhiều hiểu rộng, đã từng gặp không ít con cháu nhà quyền quý bậc nhất trong thủ đô.

Nhất là ở trong ngõ Phỉ Thúy, hễ là người tai to mặt lớn thì ông ta đều quen biết, ông ta thật sự không có ấn tượng gì với thanh niên này cả.

“Anh vợ. Thằng nhóc lỗ mãng này từ đâu ra đấy, nó quen biết với ông chủ quán Túy Giang Sơn, chắc hẳn chẳng có gia thế gì đâu”, Bao Đáp đứng bên cạnh đấy, hắn ta vừa nói vừa nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt thù hằn.

“Anh đừng nghĩ nhiều nữa, chắc chắn thằng nhóc này không có gia thế gì cả, chứ bằng không trước kia ông Hoàng nợ em nhiều tiền như thế, sao lại không nhờ cậu ta đứng ra giúp đỡ? Chắc hẳn cậu ta cũng là con trai của chủ tiệm nào đó, nghĩ rằng mình giỏi giang lắm, đúng là thằng thiếu đánh!”.

Hạ Quân nghe Bao Đáp nói thế, ông ta khẽ híp mắt lại nhìn Lâm Ẩn chăm chú.

“Mẹ, có phải lỗ tai mày điếc rồi không? Ông đây hỏi mày tên gì?”, Hạ Quân trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.

Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào, anh hờ hững nói: “Ông không xứng biết được tên tôi. Đại ca của ông là ai?”.

Ngõ Phỉ Thúy nằm ở vùng đất giao giữa khu thành cũ và thành Trung Thiên.

Nếu như anh nhớ không nhầm, vùng xám ở đây đã bị Vu Tắc Thành chiếm lấy từ lâu rồi, cũng không biết Vu Tắc Thành xếp ai quản lý.

Làm việc hồ đồ như thế, không ngờ lại để cho hạng cường hào ác bá như Bao Đáp diễu võ giương oai, còn bắt nạt gia đình Hoàng Thanh San đến mức này?

“Ha ha ha! Tao không xứng biết được tên của mày à? Nhóc con, mày nói năng ngạo mạn thật!”, Hạ Quân tức giận đến nỗi bật cười, ông ta nói với ánh mắt khinh thường: “Còn hỏi đại ca của tao là ai à? Tao mà nói ra, đừng nói là mày, chắc hẳn đến bố của mày cũng sợ hết hồn!”.

“Anh Hạ, theo em thấy cậu ta chỉ là thằng nhóc thò lò mũi xanh không biết sống chết mà thôi, cứ phế nó đi rồi lôi lên xe, trói nó lại rồi kêu nhà nó xì tiền ra mà chuộc người!”, gương mặt Bao Đáp trở nên nham hiểm, hắn ta vạch ra kế hoạch.

“Anh Hạ, anh Bao nói đúng đấy, mẹ nó, đã ngang ngược ở địa bàn chúng ta rồi, đụng đến nhiều anh em như thế nữa, không lôi cậu ta ra dòng sông cho cậu ta tỉnh táo lại thì cậu ta không biết rõ mình là ai!”.

“Đại ca, anh ra lệnh đi, bây giờ em sẽ bắn gãy chân vệ sĩ của nó ngay, không phải thằng đó giỏi đánh đấm lắm à? Em muốn xem xem nắm đấm của nó cứng hay là đạn của em cứng!”.

Nhất thời, người dưới trướng Hạ Quân đều trở nên hung hăng, bọn họ quắc mắt nhìn Lâm Ẩn.

Đúng là bọn chúng cho rằng khu này đã được người của mình canh chừng rồi, ai ai cũng cầm vũ khí trong tay. Thằng nhóc này chỉ dẫn theo một gã vệ sĩ giỏi đánh đấm thôi, lẽ nào còn thoát khỏi vòng vây được à?

Chỉ cần một câu nói của anh Hạ mà thôi, muốn làm gì thằng ngu này cũng được hết!

“Được rồi, bọn mày ra tay đi”, Hạ Quân tùy tiện phẩy tay: “Nếu như thằng nhóc này không dám báo tên tuổi gia đình mình thế thì cứ lôi nó ra bờ sông, từ từ dạy dỗ!”.

“Vâng!”.

Ông ta vừa mới nói dứt lời, vài gã bảo vệ mặc vest dứt khoát rút vũ khí từ trong túi ra, vài khẩu súng được gói trong báo đen lộ ra ngoài.

Lúc những gã cầm súng giơ tay lên định nhắm vào Lâm Ẩn, bỗng nhiên có tiếng gió nổi lên!

Diệp Hắc chợt ra tay, hắn xông đến như một cơn gió, hắn quét chân đá những gã bảo vệ cầm sút bay xa vài mét, tông vỡ cửa kính thủy tinh rồi văng ra ngoài.

Rồi sau đó, hắn tóm lấy Hạ Quân đang ngậm xì gà, vung tay khiến cho gã quay tròn một trăm tám mươi độ, rồi ngã mạnh xuống nền đất.

“Còn dám dùng súng nữa à? Tôi thấy ông đang ăn gan hùm mật báo đấy!”.

Diệp Hắc đạp lên lưng Hạ Quân, sát khí toát ra ngùn ngụt, giọng nói của hắn lạnh tanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.