Ngày thứ hai.
Đảo Vòng Sao, biệt thự Hương Tân.
Trong tòa biệt thự xa hoa, Quý Trọng Sơn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trước mặt hắn là một bàn điểm tâm tinh tế.
“Thưa ông Quý, đã dẫn Vu Tắc Thành đến rồi ạ”.
Hai người đàn ông Châu Á có gương mặt lạnh lùng đi vào trong, bọn chúng kềm giữ một người đàn ông trung niên bị thương khắp người trong tay.
Người Vu Tắc Thành bê bết máu, bị roi đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, hai tay và hai chân đều bị xích lại bởi còng sắt, trông có vẻ đã bị hành hạ nặng nề, hắn nằm im thin thít trên mặt đất.
“Ông Quý, chúng tôi đã sử dụng hết hình phạt rồi nhưng Vu Tắc Thành vẫn chẳng chịu khai, không chịu tiết lộ một chút thông tin tình báo nào cả”, một gã đàn ông Châu Á nghiêm mặt lại.
Quý Trọng Sơn ăn một muỗng cháo nhỏ, hắn ung dung nói: “Anh Vu, chỉ cần anh tiết lộ một vài chuyện của Lâm Ẩn cho tôi biết thì không cần phải chịu nhiều giày vò đau khổ như thế nữa. Tại sao anh vẫn không chịu nói kia chứ?”
“Chỉ cần anh phối hợp với tôi làm một vài chuyện, anh có thể được tự do, trở về đỉnh cao của đời người ngay. Lẽ nào anh không muốn thế hay sao?”.
“Tôi có thể đảm bảo với anh, chỉ cần anh dựa dẫm vào tôi thì sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn đi theo Lâm Ẩn”.
“Thứ chó già, ông cứ nằm mơ đi”, giọng nói của Vu Tắc Thành hết sức lạnh lùng.
Khắp người hắn đầy rẫy vết thương, thế nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.
Bốp!
Một gã đàn ông châu Á vung tay tát Vu Tắc Thành hai bạt tai, khiến cho miệng hắn ứa ra máu tươi.
“Thằng chó, mày dám láo xược như thế với ông Quý à? Mày nghĩ mình vẫn còn là vua của thế giới ngầm ở thủ đô ư? Bây giờ mày chỉ là một con chó để cho bọn tao tùy tiện ngược đãi thôi!”, một gã đàn ông châu Á cười mỉa mai.
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Bảy tám cái tát liên tục giáng mạnh vào đầu Vu Tắc Thành, làm hắn nứt da rách thịt, chỉ nghiến chặt răng không nói tiếng nào.
“Ha ha…”, Quý Trọng Sơn cười gượng: “Không hổ danh là người đỡ đầu ở thủ đô, đến ghế điện cũng đã dùng mà vẫn có thể kiên cường như thế”.
“Anh là một người thông minh, tôi thật sự không hiểu nổi anh đang kiên trì vì cái gì? Giúp tôi dụ dỗ Lâm Ẩn, tiết lộ một vài tin tình báo là một chuyện hết sức dễ dàng với anh, tại sao anh còn không chịu làm kia chứ?”, Quý Trọng Sơn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không phải bản chất của con người là theo đuổi lợi ích sao? Rõ ràng anh có thể kiếm chác được nhiều hơn nữa nếu lựa chọn dựa dẫm tôi, thế nhưng sao anh lại thề chết phải đi theo Lâm Ẩn?”.
Vu Tắc Thành chỉ cười lạnh, hắn không hề đoái hoài đến Quý Trọng Sơn.
Một nhà tư bản trong mắt chỉ có lợi ích như Quý Trọng Sơn sẽ không đời nào hiểu được cái gì gọi là khí phách.
Loại người như Quý Trọng Sơn, đến quốc gia mà còn có thể đem ra cân nhắc được mất, còn muốn mang bán kiếm tiền kia mà.
Bởi thế, hạng người này không hiểu được đạo nghĩa, liêm sỉ, tình nghĩa, báo ân là gì cũng là chuyện rất bình thường.
“Cái đồ không biết tốt xấu! Kéo hắn xuống, giữ lại một hơi thở, từ từ hành hạ!”, Quý Trọng Sơn lạnh giọng quát lên.
Hai gã đàn ông châu Á kéo Vu Tắc Thành ra ngoài, để lại một vệt máu dài.
Hai gã đàn ông châu Á vừa kéo Vu Tắc Thành đi, đã có một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, mặc áo thời Đường bước vào trong.
“Lưu Hùng, gần đây bên thủ đô có tin tức không? Ở sân bay quốc tế Cảng Thành và cửa khẩu có biến động gì không?”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt mà hỏi ông ta.
“Ông Quý, thủ đô chẳng có tin tức gì cả, Lâm Ẩn vẫn luôn thần bí như thế, không hề ra mặt, bởi thế tôi không dám chắc rằng cậu ta đã xuất phát đến Cảng Thành hay chưa”, Lưu Hùng nghiêm mặt mà nói: “Tối hôm qua, trước nhà nhà mình ở phía Cảng Thành xảy ra chút chuyện”.
“Ồ? Chuyện gì?”, Quý Trọng Sơn hỏi.
“Hồi tối ngày hôm qua, ở sân bay quốc tế Hương Giang, con trai của Liêu Trọng Thu đua xe trên đường, đụng chạm phải hai tay có máu mặt, cuối cùng bị ông tổng của tập đoàn y dược Sở thị ở Điền Nam ra mặt xử lý. Cậu ta bị đánh gãy một cánh tay. Liêu Trọng Thu phải đi sang đấy xin lỗi đền tội”, Lưu Hùng nghiêm mặt lại.
“Tôi đi nghe ngóng tin tức này rồi có phát hiện lớn. Nếu phân tích theo tin tình báo mà chúng ta nhận được, cùng với camera giám sát từ cửa vào và cửa ra ở sân bay, có thể đoán được rằng Lâm Ẩn đã dẫn theo vệ sĩ của cậu ta đến Cảng Thành vào tối ngày hôm qua”.
“Quả nhiên Lâm Ẩn đã đến”, ánh mắt Quý Trọng Sơn toát ra vẻ tự tin: “Ha, con trai nhà họ Tề, cậu không ngờ đến chứ gì, bất kỳ một biến động nhỏ trong Cảng Thành đều không lọt khỏi mắt của tôi”.
“À đúng rồi, Lưu Hùng, ông có chắc rằng Lâm Ẩn có liên lạc với Sở thị ở Điền Nam không?”, Quý Trọng Sơn khẽ nhíu mày, hắn trầm ngâm suy nghĩ.
“Ông Quý, tôi dám chắc rằng tối qua vệ sĩ của Lâm Ẩn chính là người đã đánh gãy tay con trai Liêu Trọng Thu. Chẳng bao lâu sau, ông tổng của tập đoàn dược phẩm Sở thị, Sở Hùng Sơn đã đích thân dẫn một đội quân đến”, Lưu Hùng nghiêm mặt lại.
“Sở thị ở Điền Nam, Sở Hùng Sơn…”, ánh mắt Quý Trọng Sơn sáng lên: “Ha, Sở Hùng Sơn còn có quan hệ với Lâm Ẩn nữa à? Sở thị của Điền Nam thì ghê gớm ở khu vực Đông Nam đấy, nhưng ở Cảng Thành vẫn phải nghe theo lời tôi”.
Sở thị của Điền Nam là một thế lực khiến cho Quý Trọng Sơn phải kiêng dè, chỉ có điều ở khu vực Cảng Thành, hắn lại giống như ông trùm vậy.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, Quý Trọng Sơn bèn hỏi: “Bây giờ Lâm Ẩn đang ở đâu?”.
“Ông Quý, vẫn chưa tìm được Lâm Ẩn, sau khi bước ra khỏi sân bay thì cậu ta đã mất tích. Bây giờ chúng tôi đang âm thầm điều tra”, Lưu Hùng nghiêm mặt lại.
Quý Trọng Sơn gật đầu, ông ta nói: “Phải mau chóng tìm cho ra vị trí của Lâm Ẩn, thế nhưng không được bứt dây động rừng. Các người phải quan sát hành động của Sở Hùng Sơn bất kỳ lúc nào. Theo dõi cho chặt chẽ thì mới muộn gì cũng sẽ tìm ra được Lâm Ẩn thôi”.
“Ngoài ra, Lưu Hùng, bây giờ ông lập tức tìm cách nào đó, trong vòng một tuần phải khiến cho tập đoàn y dược Sở thị mất hết tất cả mối làm ăn. Phá tan mối giao dịch của bọn họ trên thị thường chứng khoán!”, ánh mắt Quý Trọng Sơn trở nên lạnh lùng: “Dám dính líu đến Lâm Ẩn thì đừng hòng làm ăn ở Cảng Thành!”.
“Vâng, thưa ông Quý, tôi lập tức đi làm ngay!”, Lưu Hùng cúi đầu đáp.
…
Ở CảngThành, khu Thái Bình, thành quốc tế Ngự Đỉnh.
Nhà ăn quốc tế Bằng Phi, một nhà ăn xa hoa theo phong cách Tây, trên một chiếc bàn tròn, Chris thảnh thơi ngồi một bên, đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên mặc vest.
“Ông Ngũ Phi, tôi tin rằng ông sẽ không từ chối điều kiện mà tôi đã liệt kê trong bản hợp đồng thương mại này”, Chris mỉm cười, nói với Ngũ Phi.
Ngũ Phi cầm tờ văn kiện trong tay, vẻ mặt toát ra vẻ kinh ngạc: “Ông Chris, không phải ông đang đùa cợt với tôi đấy chứ? Ông muốn dùng danh nghĩa của mình để mở và phát triển tập đoàn ở Cảng Thành, còn muốn mua lại cổ phần của tôi trong bất động sản Phi Bằng nữa à?”.
“Nói thật lòng, ông Chris, tuy rằng chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm, nhưng đây lại liên quan đến tranh chấp giữa ông và Maugdi, tôi không muốn nhúng tay vào”, gương mặt Ngũ Phi trở nên nghiêm túc: “Hơn nữa, thân là bạn lâu năm của ông, tôi có thể nói thẳng với ông rằng tôi không tin ông có thể đánh bại Maugdi trong giới kinh doanh ở Cảng Thành, ở đây, phần thắng của ông nhỏ quá”.
Chris vẫn mỉm cười rồi nói: “Ngũ Phi, bạn lâu năm của tôi, ông không thể từ chối được chuỗi lợi ích khổng lồ mà tôi đem đến cho ông đâu”.