“Có kết quả điều tra rồi à? Sao lại thế!”, Từ Bạch Hạc bất ngờ.
Nói đùa kiểu gì đấy, ông đã sắp xếp người ngụy tại chứng cứ, làm sao có thể thay đổi lật lọng được?
Làm sao cục điều tra kinh tế lại cho ra kết quả điều tra nhanh như thế?
Không, không ngờ Lâm Ẩn lại có khả năng mạnh mẽ như thế trong chốn quan trường, hiệu suất làm việc nhanh chóng vậy à?
“Ông nói thế là ý gì?”, chủ nhiệm Ngũ đanh mặt nhìn Từ Bạch Hạc: “Kết quả của cục điều tra kinh tế mà ông còn nghĩ là sai sao? Nếu như ông không đồng tình thì tự đi tố cáo đi”.
“Tôi…”, Từ Bạch Hạc cũng không dám phản bác lại quyền uy của chủ nhiệm Ngũ, trong lòng ông hậm hực vô cùng.
“Thế, lãnh đạo. Cháu của tôi bị Lâm Ẩn đánh bị thương nặng trong công trường, lẽ nào anh chỉ khoanh tay đứng nhìn ư?”, Tư Mã Khiếu hỏi với vẻ bất mãn.
Chủ nhiệm Ngũ nhìn Tư Mã Khiếu.
“Tôi đề nghị cụ Tư Mã đi báo án với công an thành phố đi. Chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của bộ phận chúng tôi”.
“Thế…”, Tư Mã Khiếu cũng nghẹn lời, lão ta không thốt ra được tiếng nào nữa.
“Được rồi, mấy người tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Chủ nhiệm Ngũ nói từ tốn, nói đến đây thôi là đã đủ lắm rồi.
Thư ký mà ông ấy dẫn theo nhanh chóng ngồi vào trong chiếc Audi đen, lái xe xuống núi Trường Thanh.
Mấy người cục trưởng Thang cũng cúi đầu xuống, bọn họ uể oải nối gót theo sau ông ấy, lên xe công vụ đi xuống núi Trường Thanh.
Chỉ còn lại đám người Tư Mã Khiếu và Từ Bạch Hạc đứng đấy với sắc mặt xám ngoét.
Rõ ràng chỗ chống lưng to mà bọn họ mời về không hề đứng về phía họ.
Cũng không biết Lâm Ẩn đã dùng cách gì mà để lãnh đạo lớn như thế kiêng dè mình.
“Các người nghe rõ rồi chứ?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Tư Mã Khiếu và Từ Bạch Hạc.
“Lãnh đạo trong bộ phận có liên quan đã lên tiếng rồi, dự án trên núi Trường Thanh không có bất kỳ vấn đề nào cả. Nếu như các người còn dám cản trở việc thì công thì các người mới chính là kẻ phạm pháp”.
Tư Mã Khiếu và Từ Bạch Hạc đều sầm mặt xuống, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ không cam tâm.
Chỉ có điều bọn họ không hề biết rõ hiện thực.
Bọn họ không thể thắng nổi Lâm Ẩn trong chốn quan trường.
Bọn họ đã thua triệt để trong ván này rồi.
“Được rồi! Lâm Ẩn, coi như cậu giỏi! Nhưng để tôi xem xem cậu còn nhảy nhót được bao lâu nữa!”, Từ Bạch Hạc dọa dẫm, ông dặn vệ sĩ đẩy xe lăn của mình về.
“Khụ khụ”, Tư Mã Khiếu ho khan hai tiếng, lão ta sầm mặt xuống: “Chúng ta đi thôi!”.
Sắc mặt của hai người bọn họ đều tỏ vẻ khó chịu, bị người khác vả mặt, phải ão não bỏ về trước mặt mọi người.
Nếu như việc ngày hôm nay bị lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong mọi đường lớn hẻm nhỏ ở thủ đô.
Tư Mã Khiếu dẫn người nhà họ Tư Mã lên xe xuống núi Trường Thanh.
Từ Bạch Hạc cũng lên xe, rời khỏi nơi này với tâm trạng chán chường.
Còn ở lại đây nữa thì cũng chỉ có nước mất sạch mặt mũi trước mặt Lâm Ẩn mà thôi.
Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn theo chiếc xe dần đi khuất ấy, anh nhếch môi cười lạnh.
Anh lấy điện thoại ra, bấm một cuộc gọi.
“A lô, cậu Ẩn, cậu có gì dặn dò sao?”, giọng nói già nua của Hoàng Thanh Sam vang lên ở đầu dây bên kia.
Lâm Ẩn hờ hững hỏi: “Đã tra hỏi hai người Phù Tang ấy thế nào rồi?”.
“Tiến triển rất thuận lợi, hai người bọn chúng đã khai báo hết tất cả những tình báo mà chúng biết rồi”, Hoàng Thanh Sam nghiêm mặt mà nói: “Bây giờ chúng tôi đã nắm được tất cả cách bố trí của tổ chức đạo Thiên Cơ trong thủ đô”.
“Tốt lắm. Ông đi tìm Triệu Thừa Kiền rồi đưa tư liệu tình báo cho anh ta, bảo anh ta lập tức quét sạch những người của đạo Phù Tang trong thủ đô”, Lâm Ẩn cất tiếng dặn dò.
“Vâng!”.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm.
Cung Cửu đã chết, bây giờ đạo Thiên Cơ như rắn mất đầu, bắt buộc phải trừ khử hết sạch bọn chúng không được ngưng nghỉ.
Không còn thanh đao trong bóng tối như đạo Thiên Cơ nữa, nhà họ Từ đã không làm gì được nữa.
Đợi mấy hôm nữa ngày hội thương mại trong thủ đô sẽ được tổ chức, lúc đó sẽ lật bài, thanh toán sạch sức ảnh hưởng mà nhà họ Từ đã tích lũy trong thủ đô nhiều năm nay.
Đó chính là giờ phút tử vong của nhà họ Từ…
Vào lúc này, hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước xuống từ chiếc Maybach đậu kế bên công trường.
Công Tôn Thu Vũ mỉm cười dẫn Sở Sở đi đến bên cạnh anh.
“Ha ha”, Công Tôn Thu Vũ bật cười: “Anh họ, khi nãy anh oai phong thật đấy. Lãnh đạo to như thế mà còn phải nể mặt anh nữa?”.
Lâm Ẩn dẫn hai người bọn họ theo đến đây, trong lúc anh bàn chuyện đã dặn họ lên xe ngồi chờ. Hai cô gái cũng đã nhìn thấy hết những gì đã xảy ra.
“Phải rồi, anh họ, bọn em có thể xin một món quà nhỏ trong dự án khai phá núi Trường Thanh không?”, Công Tôn Thu Vũ chợt lên tiếng như thể sực nhớ ra điều gì.
Lâm Ẩn nhíu mày lại, anh đáp: “Em nói đi”.
“Khi nãy em với Sở Sở có thử nhìn ngắm rồi, phong cảnh ở nơi này cũng đẹp lắm”, Công Tôn Thu Vũ nghiêm mặt mà nói: “Bởi thế em với Sở Sở đã thương lượng với nhau, anh có thể cho bọn em một miếng đất không. Em định mở quán cà phê thư viện ở đây để làm vật chứng tỏ tình bạn giữa hai đứa em”.
Lâm Ẩn nói: “Em là người đại diện của nhà họ Công Tôn trong thành Thiên Long, chút chuyện vặt vãnh này mà cũng phải nói với anh à?”.
“Bọn em muốn nhờ anh viết chữ phúc có lưu lại tên anh, em đã từng nhìn thấy chữ của anh rồi, đẹp lắm đó”, Công Tôn Thu Vũ nũng nịu: “Hơn nữa giữ lại chữ của anh Ẩn thì oai phong đến nhường nào kia chứ. Anh họ, được không anh?”.
Lâm Ẩn nhìn sâu vào mắt Công Tôn Thu Vũ, anh nói: “Đến khi ấy rồi tính đi”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn quay lưng đi tìm Ninh Khuyết bàn chuyện.
…
Hai ngày sau.
Núi Trường Thanh trong thành Thiên Long được thi công khai phá một cách rầm rộ.
Còn màn xung đột trên núi Trường Thanh vào ngày hôm ấy cũng được lan truyền ầm ĩ khắp trong giới thượng lưu ở thủ đô.
Trên bề mặt, nhà họ Từ đã rơi xuống thế hạ phong.
Khu Viêm Hoàng, biệt thự nhà họ Từ.
Trong đại sảnh nhà họ Từ.
Từ Bạch Hạc và những người lớn trong nhà họ Từ ão não ngồi trên ghế gỗ, gương mặt ai nấy đều có vẻ nặng nề.
Bọn họ đã nhận được tin tức liên quan, bây giờ nhà họ Từ gần như đã mất đi tư cách để đấu với Lâm Ẩn trong thành Thiên Long.
Từ Cửu Linh ngồi giữa chiếc ghế bành, lão ta sầm mặt xuống rồi nói: “Bạch Hạc, mấy ngày nay con liên lạc với chủ nhiệm Ngũ mà anh ta vẫn không chịu bắt máy à? Đến bố mà nó cũng không nể mặt sao?”.
“Bố, ông ta không hề muốn qua lại với nhà họ Từ nữa”, Từ Bạch Hạc nghiêm mặt lại: “Sức mạnh của Lâm Ẩn trong chốn quan trường quá lớn. Chắc hẳn chúng ta sẽ không thể thắng được cậu ta ở phương diện này đâu”.
“Thế còn cậu Cung thì sao? Cũng không liên lạc được ư?”, sắc mặt Từ Cửu Linh sa sầm.
Từ Bạch Hạc tỏ vẻ ngạc nhiên: “Kể cũng lạ thật, anh Cung đã mất tăm mất tích luôn rồi. Đến bồ câu đưa thư của đàn em anh ta cũng không còn liên lạc được nữa”.
“Hừ!”, Từ Cửu Linh hừ lạnh: “Sáng sớm nay bố đã nhận được cuộc gọi quốc tế từ đạo Thiên Cơ. Hắn nói mình là đàn anh của Cung Cửu, người trong đạo Thiên Cơ, giọng nói nghe có vẻ rất khó chịu”.
“Hắn nói Cung Cửu đã không liên lạc với tổ chức nữa, sợ rằng ông ta đã chết trong thủ đô, còn nói tổ chức của bọn họ tổn thất nặng nề trong thủ đô. Bọn họ đã cử người đến thủ đô tìm nhà họ Từ chúng ta để hỏi cho ra lẽ”, sắc mặt Từ Cửu Linh có vẻ khó chịu, lão ta nói tin tức quan trọng ấy ra.
“Bây giờ đạo Thiên Cơ đã nổi giận rồi. Các con nghĩ thế nào? Cung Cửu thật sự đã chết rồi sao?”.