Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 484: Chương 484: Đều nhìn lầm Lâm Ẩn rồi




Nghe vậy, ánh mắt Lâm Ẩn lập tức trở nên lạnh như băng, mang theo sát khí sắc bén khiến người ta sợ hãi.

Trương Điền Hải vốn đang định nói tiếp, nhưng đối diện với ánh mắt của Lâm Ẩn thì thấy da đầu tê dại, cả người lạnh lẽo.

“Chuyện này… Lâm Ẩn, những lời này cũng không phải do tôi đồn, cậu đừng có trút giận lên đầu tôi…”, Trương Điền Hải lắp ba lắp bắp nói, vẻ mặt sợ hãi.

Lâm Ẩn hôm nay quá hung ác.

Khí thế thể hiện ra bên ngoài thật sự áp lực đến hắn gần như không thở nổi.

“Là ai đồn?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.

Trên trán Trương Điền Hải thấm ướt mồ hôi, nơm nớp lo sợ nói: “Chuyện này, chuyện này… Có lẽ là người nhà họ Chu đồn ra, xôn xao khắp giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân mà”.

“Nhưng chuyện cậu chủ Chu Bình muốn kết hôn với Trương Kỳ Mạt là thật, không phải tôi nói lung tung đâu”, Trương Điền Hải nói.

Hắn cũng không hiểu lắm, rõ ràng sau lưng mình có thế lực của nhà họ Chu làm chỗ dựa.

Vì sao phải sợ một đứa con rể vô dụng như Lâm Ẩn chứ?

Cho dù Lâm Ẩn quen nhân vật lớn của vùng xám như Lưu Quân cũng đấu không lại nhà họ Chu mà!

“Lại là nhà họ Chu… Ha”, sắc mặt Lâm Ẩn dần trở nên lạnh lùng.

“Lâm Ẩn, thả tôi ra. Nếu cậu không muốn đối đầu với nhà họ Chu thì tốt nhất nên thả tôi ra, sau này, nhà họ Chu cũng sẽ không tìm cậu gây chuyện”, Trương Điền Hải thăm dò nói.

Lâm Ẩn từ từ đứng lên, khoanh tay nhìn thoáng qua Lưu Quân.

Lưu Quân gật đầu, lại giơ tay lên tát mạnh mấy cái.

Chát! Chát! Chát! Chát!

Liên tiếp đánh bốn năm bạt tai lên mặt Trương Điền Hải.

“A! Ui!”.

“Đừng đánh nữa! Lâm Ẩn, sếp Lâm! Nơi này là công ty, có chuyện gì từ từ nói, tôi sẽ nói hết mọi chuyện với cậu, chừa lại cho tôi chút mặt mũi đi!”.

Trương Điền Hải gào khóc thảm thiết, bị Lưu Quân đánh đến lăn lộn dưới đất, mặt bên xanh bên tím, miệng không ngừng phun ra máu.

“Nếu cậu còn dám nói lung tung chuyện nhà của sếp Lâm ở bên ngoài thì không cần sếp Lâm ra tay đâu, tôi sẽ xử cậu trước!”.

Lưu Quân lạnh lùng nói, khiến Trương Điền Hải sợ tới mức run rẩy.

“Không, sau này tôi sẽ không nói lung tung nữa!”.

Trương Điền Hải che khuôn mặt bị đánh sưng, đau khổ nói.

Trong lòng hắn cực kỳ oán hận, cảm thấy rất nhục nhã.

Lại bị thằng rể vô dụng mà hắn vẫn luôn xem thường là Lâm Ẩn tát hai mươi ba mươi cái như con chó chết trước mắt biết bao nhiêu quản lý cấp cao trong công ty.

Chuyện này thật sự quá mất mặt, cũng không biết sau này ra ngoài làm việc thế nào nữa đây!

Nhưng trong lòng Trương Điền Hải còn thấy rất khó hiểu.

Vì sao Lâm Ẩn có thể tuỳ ý ra lệnh cho Lưu Quân vậy?

Hơn nữa sao Lâm Ẩn đột nhiên có thế lực lớn như thế? Thậm chí ngay cả nhà họ Chu cũng không sợ?

Không phải anh là tên con rể ăn bám bà xã Trương Kỳ Mạt của mình sao?

“Lưu Quân, gọi điện thoại cho Thẩm Tam, kêu gã tìm ra Chu Bình của nhà họ Chu”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Vâng!”.

Nghe thấy lệnh của Lâm Ẩn, Lưu Quân cung kính đáp, giơ chân đá ngã Trương Điền Hải dưới đất, sau đó phủi bụi trên tay, lấy điện thoại ra gọi đi.

“Mẹ nó? Công ty xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Lâm Ẩn, là cậu dẫn người quấy rối trong công ty đúng không?”.

Đúng lúc này, hai giọng nói vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ vang lên.

Chỉ thấy hai người Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên mặc vest mang giày da dẫn theo mấy vệ sĩ vội vàng chạy đến phòng làm việc.

Hai người đều nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Sau đó nhìn thấy Trương Điền Hải bị đánh đến cả người đầy máu nằm dưới đất, hai người đều không hẹn mà cùng nổi giận.

“Con trai? Là Lâm Ẩn dẫn người đánh con sao?”, Trương Hồng Hiên nổi giận đùng đùng, nặng nề hỏi.

“Hu hu! Bố, là cậu ta đó! Bây giờ Lâm Ẩn phất lên rồi! Quen với Lưu Quân bên cạnh Thẩm Tam Gia, cho nên không thèm coi nhà chúng ta ra gì nữa! Lại còn dẫn người đến công ty đánh người!”, Trương Điền Hải luôn miệng kêu khổ, chạy đến bên người Trương Hồng Hiên mách lẻo.

Trương Hồng Hiên thấy con trai bị thế thì nổi trận lôi đình, sắc mặt càng u ám hơn.

“Lâm Ẩn, cậu to gan ghê nhỉ! Cậu đã bị nhà chú năm đuổi ra khỏi nhà, đã không còn là người nhà họ Trương nữa rồi!”, Trương Hồng Hiên nặng nề nói: “Trước kia cậu kiêu ngạo như thế, nhưng tôi nể mặt chú năm nên không làm gì cậu”.

“Bây giờ cậu lại dám ngông cuồng đến vậy, dẫn người đến công ty đánh người? Còn đánh con trai tôi thành thế này?”, Trương Hồng Hiên tức giận nói: “Cậu cho rằng thằng con rể vô dụng như mình là ai?”.

Trước đây bị nhà Trương Kỳ Mạt ỷ mình phát đạt có tiền đè trên đầu cũng thôi đi.

Bây giờ nhà Trương Kỳ Mạt đã sụp đổ, thằng rể ăn bám là Lâm Ẩn bị đuổi ra khỏi nhà còn dám tới cửa đánh người?

“Hừ! Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!”, Trương Hồng Quân hừ lạnh một tiếng: “Lâm Ẩn, trước kia nể mặt cụ nhà tôi mới cho cậu ăn chùa uống chùa ở nhà họ Trương chúng tôi, hai năm nay cậu đều là ăn bám nhà họ Trương! Kết quả cậu lại không biết ơn, còn đánh người của nhà họ Trương chúng tôi?”.

“Cậu đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”, Trương Hồng Quân hùng hồn nói, sau đó nhìn sang Lưu Quân.

“Lưu Quân, tôi biết anh”, Trương Hồng Quân chậm rãi nói: “Tôi có nghe nói đồ vô dụng Lâm Ẩn này từng có chút quan hệ với cô cả nhà họ Vương, anh là nể mặt mối quan hệ này mới giúp cậu ta đúng không?”.

“Như vậy nhé, ông anh Lưu, anh ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả!”, Trương Hồng Quân cực kỳ tự tin nói: “Đưa tên vô dụng Lâm Ẩn này cho nhà họ Trương chúng tôi xử lý. Nhà họ Trương chúng tôi muốn xử lý thành phần cặn bã này!”.

Từ sau khi dẫn dắt nhà họ Trương đi theo nhà họ Chu, hai anh em Trương Hồng Quân nhận được không ít lợi ích, còn được chia miếng bánh ngọt là tập đoàn đá quý Kỳ thị.

Nói chuyện vẫn khá là tự tin.

Trong mắt hai người bọn họ, suy cho cùng Lâm Ẩn chỉ là một đứa con rể vô dụng không có sự nghiệp, không có chỗ dựa thôi.

Có quen nhiều người hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì!

“Ha hả”, Lưu Quân cười lạnh mấy tiếng, không để ý đến hai người Trương Hồng Quân mà nhìn sang Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn thoáng qua hai người bọn họ.

“Tôi đánh con trai Trương Điền Hải của ông cũng cần lý do sao?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Tôi muốn xử lý hai lão già các ông còn cần lý do ư?”.

“Nếu không phải tôi nể mặt cụ Trương Định Đỉnh, nể tình hai người các ông là con trai của cụ, thì tôi đã cho người dìm các ông xuống sông Thanh Vân từ lâu rồi”, Lâm Ẩn không chút khách sáo nói.

“Cậu! Lâm Ẩn, cậu thử nói thêm một câu nữa xem? Đúng là coi trời bằng vung mà!”, Trương Hồng Quân tức muốn sùi bọt mép, duỗi tay chỉ vào Lâm Ẩn.

“Đánh cho hai người bọn họ quỳ xuống”.

Lâm Ẩn nhẹ nhàng ra lệnh.

“Vâng!”.

Nghe thấy mệnh lệnh, Lưu Quân lập tức xoay người, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Chát!

Chát!

Chỉ trong nháy mắt, Lưu Quân xông lên tát mạnh hai cái lên mặt hai người Trương Hồng Quân.

Đánh đến mức bọn họ choáng váng ngay tại chỗ, sau đó ngã ngửa xuống đất.

“Cậu! Tên ở rể như cậu lại dám kêu người đánh bậc cha chú ở nhà họ Trương chúng tôi?”.

Trương Hồng Quân khó tin nhìn Lâm Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.