Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 268: Chương 268: Đồ Nhà quê ở đâu ra thế này




Nghe thanh niên nọ nói năng khiêu khích như thế, sắc mặt Ninh Khuyết sa sầm đi, ông ấy nghiến răng siết chặt nắm đấm, không ngờ rằng hôm nay mình hẹn gặp sếp Lâm, nhưng cuối cùng lại gặp phải thằng ôn thần này.

Triệu Kiến Vũ là cậu ba trong nhà họ Triệu ở thủ đô. Nhà họ Triệu ở thủ đô không hề kém cỏi hơn nhà họ Ninh một chút nào, vốn là một trong số các gia tộc quyền quý bậc nhất ở Long Quốc, không cần nói cũng biết thế lực của gia tộc bọn họ lớn đến mức nào, nhất là nhà họ Triệu không giống với nhà họ Ninh, bọn họ sinh ra và lớn lên ở đất thủ đô, vốn là gia tộc bản địa, có lịch sử hàng trăm năm trong Long Quốc.

Hơn một trăm năm nay, thủ đô trải qua bao nhiêu lần thay triều đổi đại, nhưng nhà họ Triệu luôn nắm được quyền thế cao nhất trong thủ đô, nhìn thế cũng đã biết thực lực thật sự của bọn họ mạnh mẽ đến mức nào.

Nhất là, Triệu Kiến Vũ vô cùng có quyền có thế trong nhà họ Triệu, bố của hắn ta còn là một trong số những người nắm quyền trong gia tộc, là con ông cháu cha nổi tiếng, được xưng là một trong số bốn cậu ấm ở thủ đô.

Hắn ta còn có một thân phận khác, đó là con rể của nhà họ Ninh, bây giờ địa vị của Triệu Kiến Vũ trong nhà họ Ninh còn cao hơn cả Ninh Khuyết, mâu thuẫn của hai người bọn họ bắt nguồn từ cuộc tranh giành lợi ích trong gia tộc.

“Triệu Kiến Vũ, có phải cậu hiếp đáp người khác quá đáng rồi hay không? Chỉ đi uống tách trà mà cậu cũng muốn chiếm chỗ à?” Ninh Khuyết đanh giọng lại.

“Ồ? Hiếp đáp người khác quá đáng hả?” Triệu Kiến Vũ phì cười, gương mặt của hắn toát ra vẻ khinh thường.

“Tôi hiếp đáp người quá đáng thì ông làm gì được tôi?” Triệu Kiến Vũ nói từ tốn: “Có phải ông vẫn còn chưa biết rõ thân phận hiện tại của mình hay không, ông có biết ông và tôi cách nhau bao xa không?”

Ninh Khuyết cúi đầu, ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ nhưng lại rất khó xử, Triệu Kiến Vũ cố tình làm khó làm dễ, mỉa mai ông ấy, nhưng ông ấy lại không đủ tự tin phản bác lại lời của hắn ta.

Bây giờ địa vị của ông ấy trong nhà họ Ninh tụt dốc không phanh, không còn điều động được bất cứ thế lực nào nữa. Ninh Khuyết thua kém cậu ấm được nhà họ Triệu xem trọng như Triệu Kiến Vũ rất xa, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.

Cho dù người khác mỉa mai ông ấy, ông ấy cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Cảm giác đau khổ một cách bất đắc dĩ ấy khiến cho tinh thần của ông ấy suy sụp.

Đây là hiện thực.

Ninh Khuyết ông không còn là ông tổng của Ninh thị có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Đông Hải nữa, mà chỉ là một thành viên bị nhà họ Ninh ở thủ đô vứt bỏ mà thôi.

Không những bố mình bị mất tích bên nước ngoài, đến ông nội cũng không được gặp.

Thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ bị mất mạng bất kỳ lúc nào, không biết đến bao giờ mình sẽ biến mất khỏi cõi đời này.

“Sao hả? Còn đứng thừ người ở đây làm gì? Ninh Khuyết, ông không nghe anh Triệu mới nói gì sao?” Một người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Kiến Vũ tỏ ra vênh váo tự đắc, gã nhìn Ninh Khuyết và Ngô Dương với vẻ khinh thường.

“Anh Triệu muốn căn phòng riêng này, ông còn không mau nhường chỗ? Không chịu cút ra khỏi đây à?”

Ninh Khuyết lạnh lùng nhìn bọn họ, ngọn lửa giận trong lòng ông ấy bốc lên ngùn ngụt, giọng nói lạnh tanh: “Tôi đã nói rồi, đây là nơi tôi hẹn gặp một ông lớn, nếu như khiến cho người đó tức giận thì các cậu sẽ không yên thân đâu!”

Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, bây giờ ông ấy sa cơ lỡ vận, đến hạng sai vặt cũng dám trèo lên đầu lên cổ ông ấy muốn gì làm nấy, một thằng lính lác cũng dám mỉa mai ông ấy trắng trợn.

Nếu là khi khác, có lẽ Ninh Khuyết không thể dằn nổi cơn giận này xuống, nhưng dù gì hoàn cảnh bây giờ lại thành ra như vậy rồi, từ sau khi bố của ông ấy gặp tai nạn, ông ấy luôn phải bấm bụng chịu đựng trong nhà họ Ninh.

Nhịn lâu rồi sẽ thành thói quen, hoàn toàn đánh mất sự sắc bén trước kia của mình.

“Ông nói cái gì? Tôi không thể động chạm đến ông lớn mà ông quen à? Ôi chao, Ninh Khuyết, ông giỏi ghê nhỉ.” Triệu Ninh Khuyết cười mỉa, hắn lắc đầu, không coi lời ông ấy nói ra gì.

“Ninh Khuyết, có phải ông bị nhà họ Ninh chèn ép riết nên bị điên luôn rồi không? Đầu óc không tỉnh táo nữa hả?” Triệu Kiến Vũ tỏ vẻ ngạo mạn, hắn tiếp tục mỉa mai ông ấy: “Triệu Kiến Vũ tôi là người như thế nào? Có bao nhiêu người trong khu Thần Nông mà tôi không thể đụng chạm đây?”

“Hơn nữa, bây giờ Ninh Khuyết ông sống nhục còn hơn con chó, cũng không nhìn xem những người bạn cũ có còn muốn qua lại với ông nữa hay không. Còn bảo ông lớn gì đó? Nếu thật sự là ông lớn thì sẽ đi uống trà với ông à?” Triệu Kiến Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Hắn ta rất rõ bây giờ Ninh Khuyết đang sống thế nào.

Ninh Khuyết thê thảm như thế mà còn có thể quen được ông lớn gì đó chứ?

Còn dám vênh váo trước mặt cậu ấm nhà họ Triệu hay sao?

Ninh Khuyết tức giận siết chặt nắm đấm, ông ấy kiên quyết nói: “Triệu Kiến Vũ, những gì cần nói thì tôi đã nói hết rồi, tôi không thể nhường nơi này lại cho cậu được.”

Đây là phòng trà riêng ông ấy đã đặt hòng tiếp đãi đại trưởng lão Lâm Ẩn, một lát nữa đại trưởng lão sẽ đến đây, nếu như để ngài ấy nhìn thấy mình bị chiếm mất chỗ thì sao ông ấy còn mặt mũi mở miệng nhờ vả nữa kia chứ?

Huống hồ chi đại trưởng lão Lâm Ẩn là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của ông ấy, người duy nhất có khả năng cứu ông ấy.

Từ lúc ông ấy sa cơ lỡ vận, tất cả những người đã từng qua lại trước kia đều không giúp ích được gì cả, hơn nữa, khó khăn mà ông ấy gặp phải lại tương đối lớn, luôn bị quản lý cao cấp trong gia tộc chèn ép.

Ngoại trừ Lâm Ẩn, Ninh Khuyết đã không còn nghĩ ra người nào có thể bảo vệ được ông ấy nữa.

“Không nhường chứ gì? Ha, Ninh Khuyết, ông đây nói mà ông dám phớt lờ à?” Triệu Kiến Vũ tỏ ra ngang ngược: “Đi gọi giám đốc của lầu trà Tâm Vũ đến đây, kêu ông ta dẫn bảo vệ đến đuổi Ninh Khuyết ra ngoài.”

Sau khi nói dứt lời, hắn ta búng tay cái chóc, hai gã tay sai lập tức đi ra khỏi phòng riêng.

Chưa đến một phút sau.

Hai gã tay sai đã dẫn nhân viên trong lầu trà Tâm Thủy đến, còn dẫn theo một đội ngũ bảo vệ có gương mặt lạnh lùng.

“Ninh Khuyết, ông cũng thật là, nể mặt ông thì ông không chịu, nhường chỗ là xong rồi chứ có gì đâu? Sao cứ ép anh Triệu phải nổi giận? Giờ thì hay rồi, bị người khác đuổi thì thoải mái lắm chứ gì?” Một gã đàn ông đứng cạnh Triệu Kiến Vũ mỉa mai.

“Đúng đấy, cũng không biết nghĩ mà xem, được nhường chỗ cho anh Triệu là phúc của ông. Vốn dĩ kẻ yếu phải nhường chỗ cho kẻ mạnh, lẽ nào không phải hay sao?”

Ninh Khuyết và Ngô Dương đều đứng dây, gương mặt bọn họ sa sầm, Triệu Kiến Vũ làm thế để khiến hai người họ mất mặt cho bằng được.

“Ninh Khuyết, chuyện gì thế này?”

Vào lúc này, một giọng nói của thanh niên vang lên.

Chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đi vào trong phòng riêng, một người nước ngoài mặc áo đen, vóc dáng vạm vỡ đi theo sau lưng anh.

“Sếp Lâm!” Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, Ninh Khuyết lập tức cảm thấy vui mừng, ông ấy vội vàng cất tiếng chào hỏi anh.

“Sếp Lâm?” Triệu Kiến Vũ nhìn Lâm Ẩn bằng vẻ mặt đùa bỡn, hắn ta quan sát anh một lúc rồi mới nói với giọng khinh thường: “Ninh Khuyết, người này không phải là ông lớn mà ông nói đó chứ?”

“Nhìn cậu ta nghèo rớt mồng tơi, trên người không có thứ gì cho ra hồn mà còn gọi là ông lớn hả? Ninh Khuyết, ông có bệnh thì vái tứ phương chứ gì, thứ vô dụng thế mà cũng xem như là châu báu cho được!” Triệu Kiến Vũ trào phúng một cách sỗ sàng.

Cái tên “sếp Lâm” gì đây? Còn nói là ông lớn? Toàn mặc đồ vỉa hè đâu đâu cũng có, trên tay không hề đeo chiếc đồng hồ nào cho ra dáng cũng dám nói là ông lớn? Thật sự không biết thằng nhà quê này nhảy từ đâu ra nữa.

“Tôi nói này, cái cậu họ Lâm, cậu là đồ nhà quê từ đâu ra đây? Dám giả vờ làm ông lớn à?” Triệu Kiến Vũ nói với Lâm Ẩn bằng vẻ khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.