Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 215: Chương 215: Đối đầu trực tiếp




Hai mươi phút sau, chiếc xe Lincoln đen của Chris đến trước tòa nhà Hải Dương ở khu Thành Bắc.

Một tên mặc áo đen, đeo kính đen đi bên cạnh ông ta, bọn họ ngông nghênh bước vào trong thang máy, lên đến phòng họp của hội đồng quản trị trên tầng 59.

Hàng bảo vệ mặc vest, gương mặt lạnh tanh đứng dọc trên hành lang, xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy gương mặt căng thẳng của từng cổ đông trong phòng họp.

Thanh niên mặc áo gió đen bình tĩnh ngồi hút thuốc trên ghế chủ tịch trong phòng họp, một người đàn ông trung niên cầm chuỗi tràng hạt trong tay, trông có vẻ hết sức khí thế đứng bên cạnh anh.

“Chuyện gì thế này?” Chris đứng trước cửa phòng họp, ông ta nhíu mày, cảnh tượng này làm ông ta thấy kinh ngạc, rõ ràng bầu không khí ở đây rất kỳ quặc.

“Chắc ông là Chris đúng không?” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tất cả mọi kế hoạch và hành động của tập đoàn Latinh ngày trước, đều do ông lập ra chứ gì?”

“Cậu biết tôi à?” Vẻ mặt Chirs có vẻ ngạc nhiên, ông ta càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản chút nào.

Ông ta nhìn Lâm Ẩn bằng vẻ mặt nghiêm túc, rồi cất tiếng hỏi anh: “Cậu là ai?”

“Lâm Ẩn.” Lâm Ẩn đáp lại.

“Lâm Ẩn? Cậu là thằng vô dụng mà Tiêu Trang đã nói đó à?” Chris tỏ vẻ bất ngờ, ông ta quan sát Lâm Ẩn với ánh mắt tò mò: “Sao, sao có thể thế được?”

Thân là người có địa vị cao trong tập đoàn đa quốc gia, Chris rất giỏi nhìn người, loại người như thế nào ông ta cũng đã gặp, vừa thấy khí thế mạnh mẽ của Lâm Ẩn là biết ngay anh không phải hạng tầm thường.

“Xem ra ông cũng không hiểu biết về tôi mấy.” Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Nhưng mà tôi lại rất hiểu ông. Chris, người đứng thứ ba trong trụ sở chính của tập đoàn Latinh, cũng là người điều hành tập đoàn Latinh ở khu vực Châu Á, có đúng không?”

“Cậu đã từng điều tra tôi à?” Chris nhìn Lâm Ẩn trân trân, ánh mắt của ông ta trở nên sắc lẻm như dao.

Thân phận người điều hành tập đoàn Latinh ở khu vực Châu Á vô cùng bí mật, đến Tiêu Trang còn không biết, chỉ có những nhân viên cốt cán trong nội bộ mới biết rõ chuyện này mà thôi.

Latinh là tập đoàn lớn có thế lực trải dài trên toàn thế giới, chức trách của Chris là điều hành mọi việc ở khu vực Châu Á, từ tập đoàn khoa học kỹ thuật trong giới kinh doanh như trên bề mặt, cho đến tập đoàn rửa tiền và mướn lính đánh thuê trong bóng tối đều do ông ta phụ trách, thế lực lớn đến khó lòng tưởng tượng nổi.

“Nếu đã biết thân phận của tôi, vậy mà còn dám đối đầu với tôi ư?” Chris nhìn Lâm Ẩn với vẻ hứng thú.

Ông ta vô cùng tò mò, nếu như Lâm Ẩn đã biết thân phận của mình, vậy gì cậu ta lấy đâu ra sự tự tin để khiêu khích mình đây?

“Ông nghĩ rằng ông rất mạnh à?” Lâm Ẩn cười lạnh.

“Vậy hả?” Chris cười lạnh rồi trả lời Lâm Ẩn, ông ta vẫn giữ thái độ tự tin tuyệt đối: “Xem ra đám thành viên hội đồng quản trị vô dụng trong tập đoàn Hải Dương đều bị cậu mua chuộc hết rồi, cậu biết thủ đoạn tôi dùng để đối phó với tập đoàn Hải Dương à?”

“Rốt cuộc cậu dụ tôi đến tập đoàn Hải Dương là vì mục đích gì? Cậu có thể làm gì tôi hả?” Chris nói một cách từ tốn, giọng điệu hết sức ngang ngược.

Đúng là với thân phận và thực lực của mình, ông ta có tư cách tỏ ra ngang ngược. Có thể nói rằng Chirs có thể xem thường bất cứ ai trong tỉnh Đông Hải này, bởi vì bọn họ đều là hạng thấp kém.

Sau khi nói dứt lời, Chris lại quay sang nhìn thành viên trong hội đồng quản trị bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc lẻm như dao, ông ta đanh giọng lại: “Các người đều là một đám không biết sống chết là gì, còn dám bán đứng tôi à? Các người đã quên nỗi sợ khi bị tôi khống chế sao? Chỉ một câu nói của tôi thôi cũng có thể tàn sát hết gia đình của các người đấy, có biết không hả?”

Vẻ mặt của những thành viên hội đồng quản trị đều lộ ra vẻ sợ hãi, đầu ai nấy cũng chảy mồ hôi nhễ nhại, không dám nói tiếng nào cả, trong lòng căng thẳng tột cùng.

Bọn họ biết thủ đoạn của Chris, không phải ông ta chỉ dọa khơi khơi thôi mà hoàn toàn có thể làm được. Còn thực lực của Lâm Ẩn thì bọn họ chưa thấy bao giờ.

Đây là cuộc đối đầu thần thánh giữa của các bậc cao thủ, thế lực của hai người bọn họ va chạm vào nhau, chỉ cần một tia lửa tóe ra thôi cũng có thể đẩy bọn họ đến bước đường cùng, muôn kiếp cũng không trở lại được.

“Ha, lão già kia, ông có biết vì sao bọn họ lại thay đổi lập trường hay không? Còn dám tỏ vẻ vênh váo ở đây nữa hả? Ông có biết tiểu đội Hắc Ưng dưới trướng ông đã đầu hàng rồi không?” Thẩm Tam lạnh giọng mà nói.

“Còn dám uy hiếp tôi ở đây à? Cái đồ không biết sống chết là gì.” Giọng nói của Thẩm Tam lạnh tanh: “Đã kêu ông đến đương nhiên phải tính sổ hết những gì ông đã làm, từ chuyện đánh lén cho đến chuyện ông muốn nuốt túi tiền của anh Lâm.”

Trước kia Chris vẫn luôn giấu mình âm thầm điều khiển tập đoàn Latinh, có thể nói đã khiến cho đầu sỏ ở tỉnh Đông Hải như gã nản lòng, còn sai người đến đánh lén nữa kia chứ.

Kể từ sau khi đi theo anh Lâm, Thẩm Tam gã cũng được xem như là người có địa vị cao ở tỉnh Đông Hải, khoảng thời gian này liên tục gặp cản trở khiến cho gã tức anh ách trong bụng, rốt cuộc hôm nay cũng tóm được tên hồ ly Chris này rồi.

“Tiểu đội Hắc Ưng? Các cậu biết tiểu đội Hắc Ưng à?” Chris ngập ngừng, ánh mắt toát ra vẻ hoang mang.

Với thực lực của Thẩm Tam, muốn điều tra ra đàn em dưới tay ông ta thì không khó, nhưng làm sao có thể biết được tiểu đội Hắc Ưng kia chứ? Đó là con át chủ bài mà mình đang nắm giữ trong tay, đội đặc công hàng đầu đến từ nước M kia mà!

Với khả năng phản trinh thám và khả năng ẩn mình của tiểu đội Hắc Ưng, làm sao thể loại xưng trùm ở địa phương như Thẩm Tam có thể tìm ra bọn họ được kia chứ?

“Nói hươu nói vượn gì đấy, tôi không biết các cậu nghe được tin này từ đâu, muốn hù dọa tôi à?” Chris cười lạnh: “Chỉ với các cậu mà có thể đánh bại tiểu đội Hắc Ưng được hay sao? Nói đùa kiểu gì thế?”

“Ông tin tưởng vào bọn đàn em của mình đến thế hả?” Lâm Ẩn lắc đầu, nói với giọng lạnh lùng: “Bây giờ ông có thể gọi điện thoại cho thư ký Lina của mình, cũng có thể thử liên lạc với Hắc Ưng.”

Sắc mặt Chris sa sầm, ông ta rút điện thoại ra rồi bấm số.

Tích tích tích...

Gọi liền mấy cuộc vẫn không có ai bắt máy, sắc mặt Chris lạnh như tiền, cảm thấy vô cùng áp lực.

Bây giờ ông ta có thể chắc chắn rằng tiểu đội Hắc Ưng đã bị bắt rồi.

Chris tự phụ rằng mình làm việc rất cẩn thận, cho dù ông ta không xem Thẩm Tam ra gì thì vẫn làm việc hết sức cẩn thận, hôm qua kêu Lina liên lạc với tiểu đội Hắc Ưng để dặn bọn họ chuyển căn cứ địa, cũng vì lo lắng sẽ xảy ra bất trắc.

Nhưng không ngờ rằng lại bị bắt nhanh đến thế? Mới hôm trước còn sai người đánh lén Lâm Ẩn và Thẩm Tam, chỉ trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi thôi, không ngờ cái tên Lâm Ẩn này lại quyết đoán và mạnh mẽ như thế, chưa gì đã bắt được cả tiểu đội Hắc Ưng rồi?

Chris nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, rốt cuộc cái tên Lâm Ẩn cực kỳ vô dụng ở thành phố Thanh Vân trong lời đồn đãi dùng thủ đoạn gì? Đó là đặc công tinh anh xuất thân từ cục tình báo quốc gia của nước M, chuyên thực hiện cái nhiệm vụ đen tối, là cao thủ chuyên nghiệp hàng đầu của quốc tế, sao có thể bị bắt như vậy chứ?

Chris thở dài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ông ta nghiêm mặt mà nói: “Cậu đã bắt tiểu đội Hắc Ưng bằng cách nào? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Kể từ giây phút này, trong lòng ông ta đã xem Lâm Ẩn như một đối thủ có đầy đủ tư cách, không phải hạng tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.