Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 675: Chương 675: Đối đầu




“Lâm Thanh Diệp?”.

Nghe Trương Kỳ Mạt nói, Hồ Thương Hải ngồi ở ghế lái nhất thời vẻ mặt vô cùng sợ hãi, kêu lên kinh ngạc.

“Chuyện này... Đại trưởng lão, không ngờ Lâm Thanh Diệp kia đã đuổi tới huyện Giang Nguyệt này rồi. Vậy, tức là gã ta đã nắm được vị trí của cậu rồi sao?”, Hồ Thương Hải dùng giọng hơi căng thẳng nói.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Từ lời của Hồ Thương Hải, Lâm Ẩn đã biết được nhân vật Lâm Thanh Diệp này là người đại diện cho nhà họ Lâm ở Lang Gia xuống núi. Gã ta làm loạn ở thủ đô, lại nuốt hết mấy sản nghiệp ở thành phố Thanh Vân của anh.

Bây giờ đã đuổi tới thẳng huyện Giang Nguyệt rồi sao?

Tới nhanh thật, vậy xem ra, hai người Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đã bị bắt lại ở thành phố Thanh Vân rồi.

“Lâm Ẩn, anh có quen người này không? Gã ta thật sự là anh họ của anh sao? Hay là, cùng một giuộc với nhóm người bắt cóc em trước kia?”, Trương Kỳ Mạt sắc mặt vô cùng phức tạp nói, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, nội tâm lo lắng cho sự an toàn của Lâm Ẩn.

Lần trước, đám người bắt cóc cô để đối phó với Lâm Ẩn, đã đáng sợ lắm rồi.

Người này tự xưng là anh họ của Lâm Ẩn, chẳng lẽ trong nội bộ gia tộc của anh đang lục đục với nhau?

Lâm Ẩn vất vả lắm mới tỉnh lại, rồi lại bị người đuổi giết tới tận huyện Giang Nguyệt, chuyện này...

“Kỳ Mạt, em yên tâm đi. Anh sẽ xử lý được gã ta”, Lâm Ẩn nhìn Kỳ Mạt đang miên man suy nghĩ, thản nhiên nói.

“Nhưng anh vừa mới xuất viện, vết thương còn chưa khỏi hẳn. Em thật sự rất lo lắng”, Trương Kỳ Mạt lo lắng nói: “Nếu thật sự không được, hay là chúng ta rời khỏi huyện Giang Nguyệt trước nhé?”.

Lâm Ẩn thể hiện sự tự tin, tuy rằng đã khiến trong lòng Trương Kỳ Mạt yên tâm hơn. Nhưng Lâm Ẩn ngay cả hành động cũng hơi bất tiện, anh có thể đối phó với kẻ thù hung ác như vậy không?

“Đại trưởng lão, có trở về bệnh viện huyện nữa không?”, Hồ Thương Hải cũng nghiêm nghị hỏi.

Từ tận đáy lòng, Hồ Thương Hải chưa bao giờ có bất cứ hoài nghi gì đối với thực lực của đại trưởng lão Lâm Ẩn.

Ông ấy đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Lâm Ẩn và Hắc Long Vương, đó quả thực là vô cùng đáng sợ.

Nhưng bây giờ đại trưởng lão vừa mới tỉnh lại sau khi hôn mê, sức chiến đấu còn mạnh bao nhiêu, đây mới là điều khiến người ta lo lắng.

Đặc biệt là, đối mặt với kẻ địch, còn là nhân tài Lâm Thanh Diệp tuổi trẻ kiệt xuất nổi danh của nhà họ Lâm ở Lang Gia, cao thủ nổi danh bảng Địa.

Chuyện này cũng có hơi khó giải quyết đây.

“Lái tới bệnh viện đi”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Lâm Thanh Diệp này tìm tôi vất vả như vậy, nuốt hết sản nghiệp của tôi ở thủ đô và thành phố Thanh Vân, tôi đương nhiên phải tới đáp lễ”.

“Nhưng đại trưởng lão, vết thương của cậu vừa mới khỏi, người nhà họ Lâm khí thế hung hăng, chúng ta có nên chuẩn bị gì đó hay không?”, Hồ Thương Hải cẩn thận hỏi.

Tuy rằng ông ấy không nhìn ta thực lực võ công hiện nay của đại trưởng lão, nhưng Lâm Ẩn vừa mới tỉnh lại, nhất định là không có sức chiến đấu như lúc toàn thịnh.

Mà Lâm Thanh Diệp kia lại đại diện cho nhà họ Lâm xuống núi, không chỉ bản thân có thực lực võ công mạnh mẽ, mà trong bóng tối nhất định còn có một nhóm cao thủ quan sát.

Lần này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Lâm Ản cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm, nói: “Không cần chuẩn bị gì cả, tới đó là được, tôi đã có tính toán rồi”.

“Vâng!”.

Thấy Lâm Ẩn tự tin chắc chắn như vậy, Hồ Thương Hải lập tức gật đầu, không dám nhiều lời nữa.

Lâm Ẩn cong môi cười tàn nhẫn.

Anh rất rõ trong lòng, nhà họ Lâm ở Lang Gia muốn làm gì.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia bỗng nhiên để mắt tới anh, đơn giản là bởi vì thế lực của anh bỗng nhiên phất lên ở thủ đô, khiến cho họ cảm thấy có thể lợi dụng, nếu không sao có thể phái người tới thủ đô gọi anh trở về chứ?

Thứ hai, hai cao thủ nhà họ Lâm bị anh phế bỏ ở thủ đô, chính là đã để lộ thực lực, cảnh cáo nhà họ Lâm.

Hiện giờ nhà họ Lâm vô cùng coi trọng chuyện này, phái một nhóm rất đông cao thủ xuống núi, đơn giản là muốn bắt anh trở về, tới để giễu cợt anh.

Mà người đưa ra quyết định cuối cùng của nhà họ Lâm chính là cụ bà Lâm kia, cũng chính là cụ ngoại của anh.

Lâm Thanh Diệp cũng được, người khác của nhà họ Lâm xuống núi cũng tốt, chẳng qua chỉ là quân cờ, là công cụ của cụ bà kia mà thôi.

Mà Lâm Ẩn, là người đang đánh cờ cùng với cụ bà.

Trên thực tế, Lâm Thanh Diệp cũng không dám làm gì Lâm Ẩn cả, nhiều nhất cũng chỉ ra oai phủ đầu mà thôi.

Tầm quan trọng của Lâm Ẩn, còn hơn gã ta rất nhiều.

Phải biết rằng, cho dù bây giờ Lâm Ẩn không có võ công, nhưng sức nặng của anh vẫn còn ở đó. Anh nắm trong tay thế lực lớn ở thủ đô, nắm giữ thành Thiên Long, vừa có sức ảnh hưởng và lực lượng, là thứ mà nhà họ Lâm ở Lang Gia đang thèm nhỏ dãi.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia muốn mở rộng thế lực ở bên ngoài như thủ đô, thì nhất định phải khiến cho Lâm Ẩn gật đầu phối hợp.

Lâm Ẩn cũng đã nhìn rõ điểm quan trọng này, anh đang đang cầm trong tay bài, nên không hề e sợ điều gì cả.

Hơn mười phút sau.

Hồ Thương Hải lái xe tới bệnh viện số một huyện Giang Nguyệt.

Ở cửa bệnh viện, đang đỗ mấy chiếc xe sang màu đen, một chiếc Lamborghini màu xanh hết sức nổi bật.

Một người đàn ông hiên ngang khí phái, khoanh tay đứng ở chỗ cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đoàn người Lâm Ẩn xuống xe.

Ở phía sau gã ta, còn có mấy người đàn ông ánh mắt vô cùng sắc bén.

Sau khi xuống xe, Hồ Thương Hải dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diệp. Chỉ một ánh mắt, ông ấy đã nhìn ra vị cao thủ trẻ tuổi này chắc chắn chính là Lâm Thanh Diệp.

Mà Trương Kỳ Mạt đỡ Lâm Ẩn ở phía sau, vẻ mặt cũng hơi căng thẳng.

“Ồ? Trương Kỳ Mạt?”, trước khi Lâm Thanh Diệp mở miệng đã nhìn thoáng qua một tấm ảnh, sau đó quét mắt nhìn Lâm Ẩn vài lần, chậm rãi nói: “Cậu chính là Lâm Ẩn hả?”.

“Anh là Lâm Thanh Diệp?”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diệp.

“Ồ?”.

Một ánh mắt này, lại khiến Lâm Thanh Diệp thấy hoàng hốt trong lòng một cách khó hiểu, như là gặp phải kẻ địch rất mạnh, gã ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, thần thái bình thản, khí chất ung dung, có một loại khí chất sâu lắng, khiến người ta cảm thấu sâu không lường được.

“Hừ, tôi là Lâm Thanh Diệp, nếu cậu đã nhận ra tôi, thì nên biết tôi tới tìm cậu vì chuyện gì?”, Lâm Thanh Diệp lạnh lùng nói: “Cậu trốn đông trốn tây, cho rằng tôi không tìm được cậu sao? Đồ chuột nhắt nhát gan như cậu, còn dám lộ mặt à?”.

“Cậu muốn bị tôi đánh ngã rồi dẫn về nhà họ Lâm. Hay là tự cậu ngoan ngoãn đi nhận tội xin lỗi, về nhà họ Lâm cùng tôi?”, Lâm Thanh Diệp hùng hổ dọa người chất vấn, giọng điệu vô cùng hung hăng.

“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh.

Anh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diệp, nói: “Ai cho cậu tự tin, dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi thế?”.

“Nhà họ Lâm các người tới xin tôi, hay là tới ép tôi? Hả?”.

Khi Lâm Ẩn nói lời này, giọng điệu bình thản lại toát ra sát khí trời sinh, thật sự giống như rồng thiêng mở mắt, khí thế mạnh mẽ khiến người ta kính sợ.

“Cậu!”.

Lâm Thanh Diệp thay đổi sắc mặt, gã ta không ngờ, đã đến nước này rồi, khi đối mặt với thế lực của nhà họ Lâm ở Lang Gia, Lâm Ẩn lại còn có thể cứng đầu như vậy, nói chuyện vênh vang hơn gã ta gấp trăm lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.