Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 231: Chương 231: Đưa nhãn hiệu cho các người thì thế nào?




Sắc mặt Trương Tú Phong khó coi vô cùng, vẫn cố nâng ly rượu lên, đã đau đầu chóng mặt lắm rồi, rõ ràng men rượu đã phát tác, người cũng chẳng đứng vững được.

"Anh ba, anh cả, hai ông tổng, ngại quá, vừa nãy tôi hơi bị sặc." Trương Tú Phong dè dặt nói.

"Bố, bỏ đi, thật là, chúng ta đi thôi." Trương Kỳ Mạt đã đứng lên, trong lòng cảm thấy tức giận vô cùng, đồng thời cũng cảm thấy xót xa.

Đây rõ ràng là trắng trợn sỉ nhục ngay trên bàn tiệc, hoàn toàn không xem nhà bọn họ là cái thá gì cả.

"Nhưng mà..." Trương Tú Phong muốn nói lại thôi, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.

Nếu đắc tội hai nhân vật tai to mặt lớn này trên bàn tiệc, sau này sao mà sống được ở thành phố Thanh Vân nữa.

"Em năm à, đừng bảo anh không cho nhà các cậu một cơ hội nhé, đây rõ ràng là các cậu không nắm bắt cơ hội, ngay cả hai ông tổng mà cũng dám đắc tội. Anh thấy sau này nhà các cậu đừng dùng nhãn hiệu đá quý Trương thị nữa, nếu không đừng trách hai ông tổng đây đuổi cùng giết tận, không giữ lại một con đường kiếm sống cho các cậu!" Trương Hồng Quân nói với vẻ đắc ý, hình như cảm thấy vô cùng hài lòng với tình huống này.

"Ầy, Kỳ Mạt, nhìn cái đức hạnh kia của cô thì sao mà điều hành được một tập đoàn đá quý cỡ lớn như vậy? Còn muốn đại diện cho nhà họ Trương nữa? Đúng là buồn cười chết mất." Trương Hồng Hiên cũng châm chọc thêm vào: "Bọn tôi vốn định nể mặt cùng là người nhà họ Trương, còn định để lại một đường kiếm ăn cho. Nhưng nhà các người lại dám không nể mặt hai ông tổng này, thế thì đừng trách người ta, sau này ở giới kinh doanh trong thành phố Thanh Vân, các người không có chốn dung thân đâu."

Hai người bọn họ đã chán ngấy nhà Kỳ Mạt rồi, muốn rửa sạch nỗi nhục. Bây giờ thời thế đổi thay, có thể sử dụng được mạng lưới giao thiệp mạnh như thế, sao mà không dồn nhà Trương Kỳ Mạt đến đường cùng được chứ?

"Kỳ Mạt, con ngồi xuống đi, sao vô lễ thế hả?" Lư Nhã Huệ lên tiếng răn đe.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt tái nhợt lại, thái độ rất kiên quyết, hoàn toàn không có ý định sẽ ngồi xuống, mẹ đúng là không hiểu tình hình trước mắt mà, rốt cuộc ai vô lễ mà mẹ vẫn chưa nhìn ra ư.

"Anh cả, anh ba, Kỳ Mạt không có ý đó đâu, con bé còn nhỏ, nói chuyện không để ý trước sau lắm." Lư Nhã Huệ lại lên tiếng, trông vô cùng lo lắng: "Em nói này, chuyện liên quan đến nhãn hiệu đá quý Trương thị, chúng ta có thể thương lượng lại mà."

"Thương lượng gì? Nhãn hiệu đá quý Trương thị là sản nghiệp của cụ nhà, nhìn bộ dạng nhà các người hình như là muốn phá nát cái nhãn hiệu này à?" Trương Hồng Quân nói rất hùng hồn.

"Muốn thương lượng thì cũng được thôi, trước hết bảo Trương Kỳ Mạt ngồi xuống, uống cạn ly rượu đế còn lại cho anh, bày tỏ thành ý đã rồi nói tiếp." Trương Hồng Hiên cười khẩy bảo, vẻ mặt rất thản nhiên.

Có thế ỷ vào thế để ép người khác quỳ gối đùng là quá sung sướng mà.

"Trả lại nhãn hiệu cho các người thì thế nào?"

Bỗng nhiên, ngay lúc bầu không khí đang giằng co với nhau, một giọng nói trẻ tuổi truyền đến.

Lâm Ẩn đến rồi.

Lâm Ẩn vẫn không tỏ vẻ gì như trước, đơn độc bước vào hội trường, còn Hades thì đứng chờ ngoài cửa một cách cung kính.

"Lâm Ẩn, anh đến rồi." Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn, nét mặt lộ vẻ rạng rỡ.

Vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Ẩn, lòng cô lập tức lắng xuống rất nhiều.

"Trả nhãn hiệu lại cho chúng tôi thì thế nào à? Lâm Ẩn, cậu nói nghe mạnh mồm đấy, cậu có biết cậu có địa vị gì trong nhà họ Trương không? Nơi này có chỗ để cậu lên tiếng sao?" Trương Hồng Quân mở miệng quát mắng, làm vẻ mặt nhìn về phía nhìn về phía Lâm Ẩn.

"Ơ, Lâm Ẩn đấy à, bây giờ cậu khí thế nhỉ, dám nói chuyện như thế trước mặt tôi à? Có phải nghĩ mình ăn bám được nhà họ Vương là giỏi lắm đúng không? Cậu đúng là chẳng có dây thần kinh xấu hổ, ra ngoài làm mất mặt nhà họ Trương chúng tôi biết bao nhiêu!" Trương Hồng Hiên nói với giọng mỉa mai.

Trong mắt hai người bọn họ, Lâm Ẩn chẳng có tài cán gì, là người vô dụng hết mực, ở bên ngoài chỉ biết nịnh nọt ăn bám mấy cô chiêu nhà quyền thế, còn tưởng mình có gì ghê gớm lắm sao?

Ngay cả nhà quyền thế ở tỉnh bên cũng phái người đến thành phố Thanh Vân để xử lý cậu ta, vậy là có thể tưởng tượng được tên này là một gã vô liêm sỉ đến mức nào.

Lâm Ẩn cười lạnh, nói: "Tôi không muốn nói nhảm với các người, các người muốn nhãn hiệu đá quý Trương thị đúng không? Lấy đi."

Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên vắt óc tìm kế giở thủ đoạn ở tập đoàn, bây giờ muốn lấy nhãn hiệu đá quý Trương thị về tay nữa.

Mà như thế thì có tác dụng gì?

Sau khi tập đoàn đá quý Trương thị được mình đầu tư tiền vào, quy mô đã mở rộng khá lớn, cũng đã đầu quân ra các tỉnh ngoài, mở rộng sức ảnh hưởng trong giới đá quý ở Long Quốc, hoàn toàn không phải là thứ mà đá quý Trương thị ở thành phố Thanh Vân có thể so sánh được.

Cho dù không cần nhãn hiệu này, nhưng tài lực vẫn còn ở đây, muốn phát triển thêm thì vẫn không sao cả.

Ngược lại người nhà họ Trương bọn họ cứ nhất quyết cắt đứt với cả nhà Kỳ Mạt, đi theo đá quý Trương thị mới của Trương Hồng Quân thì có được kết quả gì tốt đẹp chứ?

"Ồ? Thật sao? Vậy là tốt nhất, lời của Lâm Ẩn là thái độ của nhà các người đó à?" Trương Hồng Quân cười khẩy bảo: "Mặc dù bảo chúng tôi muốn đoạt lại nhãn hiệu đá quý Trương thị, nhưng chuyện này không đến phiên Lâm Ẩn cậu đến quyết định đâu?"

"Không phải đâu, Lâm Ẩn, ai cho cậu nói xằng nói bậy ở đó?" Lư Nhã Huệ tức giận, vội vã mở miệng quở mắng: "Ai cho cậu đến đây? Người lớn đang nói chuyện, cậu xen vào nói bậy gì đấy?"

"Kỳ Mạt, chúng ta đi thôi." Lâm Ẩn nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, hoàn toàn không để ý đến những người khác.

"Vâng." Trương Kỳ Mạt gật đầu tán thành, cũng muốn rời đi.

"Khoan đã! Đi à?" Tôn Cường ra vẻ vô cùng bất mãn nhìn Lâm Ẩn: "Cậu là Lâm Ẩn của nhà họ Trương đúng không? Cậu là cái thá gì chứ? Ở đây mà còn giả bộ mình đáng gờm à? Không nhìn lại thử xem người đang ngồi ở đây có thân phận thế nào, đến phiên cậu ở đây chỉ tay năm ngón ư?"

Tôn Cường cũng từng nghe Trương Hồng Quân nhắc đến Lâm Ẩn, một thằng rể rác rưởi như vậy mà dám làm càn ngay trên bàn tiệc trước mặt bọn họ? Đúng là điếc không sợ súng.

"Muốn đi cũng được, uống hết rượu trên bàn cho tôi, sau đó xin lỗi rồi bò ra ngoài." Tôn Cường nói rất ngạo nghễ: "Dám xem thường tôi mà đi thẳng ra cửa, tôi đảm bảo chân trước các cậu bước ra, chân sau chờ mà phá sản đi!"

Lâm Ẩn chẳng tỏ vẻ gì, liếc hai ly rượu đế lớn ở trên bàn, rồi nhìn sang Trương Tú Phong đã uống say.

"Lâm Ẩn, chuyện là..." Trương Kỳ Mạt Lâm Ẩn bên cạnh Lâm Ẩn, nhỏ giọng kể hết một lượt chuyện đã xảy ra.

"Anh biết rồi." Lâm Ẩn gật đầu, đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Lâm Ẩn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang mấy người Trương Hồng Quân.

Đám người Trương Hồng Quân này đúng là ngang ngược, dám khinh thường Trương Kỳ Mạt, còn chuốc say Trương Tú Phong đến như vậy.

Tuy anh không nói chuyện nhiều với Trương Tú Phong, nhưng tốt xấu gì ông ấy cũng là bố vợ anh, lại còn ở ngay trước mặt Kỳ Mạt mà dám chẳng nể nang ôn ấy gì cả, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Kỳ Mạt khó chịu trong lòng.

"Hai người các ông thích uống rượu đến vậy à?" Lâm Ẩn hờ hững bảo: "Tìm một cơ hội đi, tôi cho ông uống đủ."

"Thái độ cậu là sao thế?" Tôn Cường lạnh giọng quát lên, vô cùng không hài lòng với dáng vẻ của Lâm Ẩn.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao một tên rác rưởi như thế cũng có thể làm loạn ở trên bàn tiệc của tôi? Còn tìm cơ hội nữa, cậu có xứng uống rượu cùng tôi không?" Louis cũng nhìn Lâm Ẩn với vẻ rất khó chịu, sau khi nghe Trương Hồng Quân giới thiệu Lâm Ẩn thì thấy khá là bực mình.

Trong mắt Louis, tên rác rưởi không thân phận như Lâm Ẩn phải cung kính như chó trước mặt bọn họ mới đúng, sao có thể ngang ngược đến vậy?

Lâm Ẩn cười lạnh, hai người kia vẫn nghe không hiểu ý tứ trong lời của anh.

Anh rút điện thoại ra, gọi cho Chris một cuộc.

Dù là người nắm quyền trong nhà họ Tôn - Tôn Cường, hay là Louis phó tổng giám đốc của tập đoàn Latinh, hai người này bây giờ đều là chó giữ nhà trước mặt Chris mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.