Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 146: Chương 146: Em không muốn làm tổng giám đốc sao?




Lâm Ẩn mỉm cười, chiếc hộp thủy tinh đựng Vua Thế Giới được cất trong túi áo của anh.

“Vâng.” Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người họ quay người đi ra khỏi trung tâm thương mại Allent, Ngũ Chính đã lái xe đến, mở cửa cho bọn họ, thái độ rất chuyên nghiệp.

Nhìn bóng lưng Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt xa dần, Tần Vũ cảm thấy sợ hãi, anh ta vẫn luôn thấp thỏm bất an, dường như anh Lâm không hài lòng lắm thì phải?

“Anh Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao anh sợ cái thằng vô dụng đó quá vậy, sao đến bác cũng gọi điện thoại cảnh cáo em luôn vậy?” Tần Phi quỳ trên mặt đất, trong lòng hết sức ngạc nhiên.

“Vô dụng? Mày mà nói thêm một câu vô dụng nữa thì bây giờ ông đây sẽ đánh chết mày ngay!” Tần Vũ ghìm cứng Tần Phi, đánh cho gã một chặp, trút cơn giận trong lòng mình ra một cách điên cuồng.

“Tần Phi, bây giờ mày theo tao về nhà gặp bố! Rồi gọi điện thoại bảo bố mày sang đó luôn!” Tần Vũ hừ lạnh, anh ta tiếp tục nói: “Nếu như tổng giám đốc Lâm không truy cứu nữa, vậy thì tao sẽ tha cho bố con hai người, để hai người ra nước ngoài sinh sống. Nếu như tổng giám đốc Lâm vẫn truy hỏi, vậy thì bố con hai người chuẩn bị cút ra khỏi nhà họ Tần, một xu cũng không có, tự ra đường mà kiếm sống đi!”

Sau khi uy hiếp dứt lời, Tần Vũ búng tay, hai người bảo vệ lập tức chạy đến, kềm cặp Tần Phi ngay.

“Hả?” Cơ thể Tần Phi mềm nhũn như bị điện giựt, bị hai người bảo vệ đỡ đi, gã trừng to mất, gương mặt toát lên vẻ ngạc nhiên.

Trời ập xuống rồi à, với Tần Phi, có thể mất thể diện, có thể đánh vào mặt gã, thậm chí có thể quỳ xuống dập đầu, nhưng không thể mất đi thế lực và tiền của được! Nếu như bị đá ra khỏi nhà họ Tần, gã còn thấy buồn hơn cả chết đi.

Tại sao? Bởi vì mình đã đắc tội thằng Lâm Ẩn vô dụng đó sao? Sao chuyện này kỳ quặc thế?

Tần Phi hối hận muốn chết, nếu như biết Lâm Ẩn giỏi giang như vậy từ sớm, gã nên đi nịnh bợ Lâm Ẩn mới phải, ôi, chỉ tiếc là ngàn vàng khó mua điều biết trước.

Ở phía bên kia, Ngũ Chính lái xe đến con đường ẩm thực cách trung tâm thương mại vài cây số.

Dừng lại trước cửa nhà hàng sang trọng được tên là Bong Bóng Mùa Hè.

Nhà hàng này sở hữu nhiều đầu bếp nấu được các món ăn của những vùng miền khác nhau ở Long Quốc, còn có các vị đầu bếp nước ngoài am hiểu cách nấu món ăn đặc sản kinh điển của các quốc gia trên toàn thế giới, điểm tâm, cà ri, món Tây, món Á, hải sản biển từ Bắc Băng Dương được vận chuyển đến đây bằng đường hàng không, dù sao chỉ cần muốn, thì có thể ăn được hết những món ngon trên toàn cầu!

Nhà hàng này vừa mở cửa chưa được bao lâu, ông chủ của nó là Tưởng Kỳ, người siêu giàu ở Đông Hải, cấp bậc của nhà hàng không bị giới hạn, đã vượt qua đẳng cấp của thành phố Thanh Vân, hơn nữa còn giới hạn thân phận khách hàng, chẳng có bao nhiêu người trong thành phố Thanh Vân có tư cách vào đây!

Muốn vào nhà hàng phải được Lâm Ẩn gật đầu đồng ý, Tưởng Kỳ mới dám mời khách quý ngồi ăn ở tầng một, bởi vì tầng hai và tầng ba dành riêng cho tổng giám đốc Lâm, không ai dám đi lên cả.

Phải biết rằng, một khoảng thời gian trước, vương tử Dubai đến nhà hàng này ăn cơm, anh ta cũng giật mình, vội vàng hỏi han xem ông chủ có thể mở thêm chi nhánh bên Dubai không, anh ta có tiền, tùy tiện vung tiền đầu tư.

Đương nhiêu ông chủ Tưởng Kỳ dứt khoát từ chối, nói đùa kiểu gì thế, anh Lâm xây dựng nhà hàng này là vì cô Lâm, chỉ một vương tử Dubai cỏn con mà cũng muốn bắt chước ư?

Hai người Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đi lên tầng hai, một hàng nữ phục vụ khom lưng chào, trông có vẻ hết sức chuyên nghiệp.

Lên đến tầng hai mới thấy, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả sự sang trọng và khí phách của nơi này, đồng thời lại trang trí rất mực tao nhã, sang trọng một cách khiêm tốn!

Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí và ánh đèn đều rất đẹp, bữa ăn tối với ánh nến kinh điển.

Trương Kỳ Mạt đảo mắt nhìn xung quanh, dường như cô rất ưng không gian của nhà hàng này, đồng thời gương mặt ưng ửng đỏ, hình như đây là lần đầu tiên cô ăn tối riêng với Lâm Ẩn, còn ở dưới bầu không khí lãng mạn như vậy nữa.

Nữ phục vụ nhanh chóng đẩy xe thức ăn lên, bưng từng chiếc nồi được đậy bằng nắp thủy tinh lên bàn, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, mùi hương này khiến cho mọi người thấy hết sức vui vẻ.

“Lâm Ẩn, anh, anh chuẩn bị quà gì cho em vậy?” Trương Kỳ Mạt hỏi, gương mặt cô đỏ bừng.

Lâm Ẩn cười cười, lấy chiếc hộp thủy tinh từ trong túi ra, rồi nói: “Là nó đây.”

Trương Kỳ Mạt ngạc nhiên, cô mở chiếc hộp thủy tinh, trông có vẻ hết sức bất ngờ, cô khẽ cắn môi, niềm vui ánh lên trên gương mặt.

“Là? Là Vua Thế Giới, sao anh mua được vậy?” Trương Kỳ Mạt hỏi với giọng ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến điều gì đó: “Không phải anh mua trong buổi đấu giá lần trước đó chứ?”

Lâm Ẩn chỉ cười cười, không lên tiếng, Trương Kỳ Mạt kinh ngạc vô cùng, Lâm Ẩn đã ngầm thừa nhận, sao anh có nhiều tiền thế? Hơn một trăm triệu lận đó?

Có điều, Trương Kỳ Mạt ngẫm nghĩ một lúc, lần trước Lâm Ẩn nói anh đi thủ đô, không phải anh ấy là con cái trong gia tộc quyền quý nào ở thủ đô đấy chứ? Lẽ nào là con riêng của nhà giàu nào à?

Trương Kỳ Mạt nghĩ ngợi linh tinh một hồi, cũng không hiểu nổi Lâm Ẩn đào đâu ra lắm tiền thế, cô bèn không nghĩ thêm nữa, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình, cho dù trong tay anh có đến một tỷ, thì cũng là chuyện của anh mà thôi.

“Hừ! Anh đúng là đồ phá nhà phá cửa, lần trước đi tham gia buổi đấu giá, cả năm mươi triệu mà nói đập là đập.” Trương Kỳ Mạt trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, thực chất trong lòng cô thấy anh rất giỏi.

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.” Lâm Ẩn cười cười: “Để anh đeo cho em.”

Gương mặt Trương Kỳ Mạt đỏ bừng, cô không nói gì, đồng ý trong im lặng.

Lâm Ẩn lấy sợi dây chuyền Vua Thế Giới đeo lên cho Trương Kỳ Mạt với gương mặt nghiêm túc, vào giây phút ấy, khí chất của Trương Kỳ Mạt được tôn lên, giống như minh châu của biển xanh xuất hiện trên đời, trong trẻo không dính bụi trần.

“Thôi, bình thường em sẽ không đeo đâu, trông có vẻ phách lối quá.” Trương Kỳ Mạt nói, trong lòng thầm nghĩ mình phải cất giữ cẩn thận mới được.

“Em thích sao cũng được.” Lâm Ẩn nói.

Lâm Ẩn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Kỳ Mạt, em có muốn làm tổng giám đốc không?”

“Cái gì? Tổng giám đốc? Anh đang nói đến tập đoàn Trương thị hả?” Trương Kỳ Mạt cất tiếng hỏi, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Đúng thế.” Lâm Ẩn gật đầu.

Ngô Dương và Ninh Khuyết đã về thủ đô, tập đoàn Trương thị vẫn còn chưa sắp xếp êm xuôi hết mọi chuyện.

Thực chất cũng có thể giúp Kỳ Mạt mở một tập đoàn đá quý, nhưng mà Kỳ Mạt sẽ không chịu làm như vậy, huống hồ chi, tập đoàn đá quý Trương thị được cụ Trương Định Đỉnh, ông nội của Kỳ Mạt sáng lập, phải để Trương Kỳ Mạt thừ kế tài sản ông nội để lại.

“Anh nói đùa gì thế, không cần làm thế đâu, phải bỏ ra nhiều tiền lắm.” Trương Kỳ Mạt nói: “Cho dù anh có tiền, em cũng không muốn anh bỏ ra nhiều thế vì em. Nhất là, về mặt sự nghiệp, em muốn dựa vào năng lực của bản thân.”

“Hơn nữa, bây giờ tập đoàn Trương thị đang phát triển mạnh mẽ, nếu không có gì cả mà muốn trở thành chủ tịch quản trị hay tổng giám đốc, không những phải có quan hệ, ít nhất cũng phải bỏ ra một tỷ mấy hoặc là hai tỷ mới được.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói: “Cho dù anh bỏ tiền mua về, em cũng không chắc có thể giúp anh làm tăng doanh thu của tập đoàn, nói không chừng sẽ bị lỗ nặng đó.”

Lâm Ẩn gật đầu, quả nhiên Kỳ Mạt vẫn không chịu.

“Kỳ Mạt, về ngành đá quý, em có tự tin vào chính bản thân mình không?” Lâm Ẩn nghiêm mặt hỏi.

“Đương nhiên là có chứ.” Trương Kỳ Mạt trả lời dứt khoát.

Lâm Ẩn cười nói: “Em đã tự tin như vậy thì anh sẽ tìm mối quan hệ giúp em, anh có một người bạn làm trong tập đoàn tài chính, có thể cho em mượn hơn một tỷ làm vốn, nhưng em phải dựa vào khả năng của mình để trả nợ. Thế nào. Kỳ Mạt, em muốn nhận thử thách này chứ?”

Khát vọng bừng lên trong mắt Trương Kỳ Mạt, cô do dự một hồi lâu, rồi nghiêm mặt nói: “Em có sự tự tin này, em có thể đưa tập đoàn Trương thị phát triển rực rỡ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.