Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 645: Chương 645: Giao bí kíp Long phủ ra?




“Chuyện về bí kíp Long phủ...”, Lâm Ẩn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hắc Long Vương.

Hắc Long Vương có thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo bào màu đen bao phủ toàn thân, dưới ánh trăng bàng bạc chiếu rọi, mơ hồ lộ ra gương mặt oai hùng.

Người này khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo vô cùng uy nghiêm, sống mũi cao thẳng, hốc mắt lõm sâu, ánh mắt như có tia sáng bắn ra, nhìn vô cùng sắc bén có thần.

“Ông biết bao nhiêu về chuyện bí kíp của Long phủ?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt mở miệng, nhìn Hắc Long Vương chăm chú.

Liếc mắt nhìn qua, Lâm Ẩn đã xác định trong lòng, Hắc Long Vương vốn không phải người của Long phủ.

Bởi vì, những thành viên cấp cao của Long phủ cho dù chưa từng gặp mặt, Lâm Ẩn cũng đã từng nhìn thấy ảnh chân dung, trong lòng hiểu rất rõ về những nhân vật cốt cán.

Mà trong ấn tượng, hoàn toàn không có người như Hắc Long Vương.

Người này, rất có thể là cao thủ được điều vào sau khi ngài Cố gia nhập Long phủ.

Cũng không biết, hắn ta làm thế nào lại biết được bí mật về bí kịp Long phủ, sao lại biết về kỳ luân hồi của anh.

“Ha ha ha...”, Hắc Long Vương cười âm độc, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn: “Bổn tọa có thể nói cho cậu biết, mục đích vào Long phủ của tôi chính là vì bí kíp Long phủ”.

“Mười mấy năm trước đây, bổn tọa đã may mắn được chiêm ngưỡng uy lực của bí kíp Long phủ”.

Hắc Long Vương chậm rãi nói: “Vì thế, bổn tọa đã nghiên cứu bao nhiêu năm, thu thập không biết bao nhiêu tình báo, suy đoán được, rốt cuộc chỗ thiếu sót của bí kíp Long phủ ở đâu. Nhiều năm vất vả như vậy, cuối cùng cũng có được thu hoạch rồi”.

Đúng vậy, Hắc Long Vương vốn không phải người Long phủ, nhưng có hợp tác cùng chung lợi ích với ngài Cố, giúp ngài Cố thay máu toàn bộ máy Long phủ, để lão ta vào cầm quyền Long phủ.

Mà bản thân hắn ta, cũng có âm mưu trong lòng, không phải trung thành tuyệt đối với ngài Cố.

Mưới mấy năm trước, Hắc Long Vương đi theo một vị cao thủ đứng đầu giới lánh đời, từng nhìn thấy phủ quân tiền nhiệm ra tay, lúc ấy uy lực ngất trời, khiến người ta cảm thấy vô cùng chấn động sợ hãi.

Dưới dư chấn khi lão phủ quân ra tay, Hắc Long Vương bị đánh trọng thương, do đó mới nhớ mãi không quên bí kíp của Long phủ.

Ngần ấy năm trời, trời xui đất khiến, cơ duyên trùng hợp, Hắc Long Vương vừa may gặp đúng lúc Long phủ đại loạn, không chỉ trà trộn được vào Long phủ, trở thành một trong những nhân vật cao cấp, còn nắm được tin tình báo của Lâm Ẩn.

Hắn ta thấy, đây đúng là ông trời muốn giao bí kíp Long phủ vào trong tay hắn ta.

Lâm Ẩn mặt vô cảm nhìn Hắc Long Vương, nói: “Ông cho rằng ai cũng có thể tùy tiện nhìn thấy bí kíp Long phủ sao?”.

“Cho dù tôi giao nó cho ông, ông có thể nhận được hay không?”.

...

“Ha ha ha ha ha!”, Hắc Long Vương cười cuồng vọng mấy tiếng, ánh mắt bễ nghễ nhìn về phía Lâm Ẩn: “Bổn tọa có thể nhận được hay không?”.

“Lâm Ẩn, cậu cũng đã biết tất cả về bổn tọa. Đừng có ở đây cố làm ra vẻ nữa, cậu đang trong kỳ luân hồi, cậu không phải đối thủ của tôi”.

“Giao bí kíp Long phủ ra đây, đều tốt cho tôi và cả cậu”.

“Chuyện đã đến nước này, cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi”.

Hắc Long Vương dùng sự uy nghiêm không thể chống cự, buông lời khẳng định như vậy.

“Giao bí kíp Long phủ ra?”, Lâm Ẩn từ chối cho ý kiến, lắc đầu cười.

Bí kíp Long phủ bí ẩn đã khắc sâu trong lòng anh.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể nói cho Hắc Long Vương biết tất cả.

Nhưng Lâm Ẩn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Trận chiến này, cho dù thắng hay thua, bí kíp Long phủ cũng là át chủ bài của anh.

Cứ tùy tiện giao ra như vậy, anh sẽ không còn bất cứ quyền đàm phán nào, ngay cả sự an toàn của Kỳ Mạt cũng không thể đảm bảo được.

“Lâm Ẩn, cậu còn băn khoăn chuyện gì nữa?”, Hắc Long Vương lạnh giọng nghi ngờ nói: “Cậu sợ sau khi giao bí kíp Long phủ ra, bổn tọa sẽ qua cầu rút ván sao?”.

“Bổn tọa có thể đường đường chính chính nói với cậu, chỉ cần tôi nhận được bí kíp Long phủ, tôi không chỉ thả cô vợ Trương Kỳ Mạt của cậu ra, mà còn cho cậu một tương lại rộng mở, cho cậu cơ hội báo thù cho ngài Cố”.

“Cậu phải biết một đạo lý, kẻ nghèo hèn vô tội, người mang ngọc có tội. Lấy tình trạng bây giờ của cậu, căn bản không xứng nắm giữ bí kíp tối cao của Long phủ”, Hắc Long Vương chậm rãi nói: “Nằm giữ nó, cũng sẽ chỉ mang đến tai họa cho cậu mà thôi”.

“Không bằng giao ra đây chia sẻ cùng với bổn tọa, bổn tọa không chỉ cùng chịu chung nguy hiểm với cậu, mà còn giúp cậu xử lý hết vật cản, một lần nữa bước lên ngôi báu phủ quân Long phủ. Tương lại tôi và cậu sẽ chia nhau giang sơn, chẳng phải rất tuyệt sao?”.

Hắc Long Vương nhẹ giọng thuyết phục.

Lời của hắn ta vô cùng hấp dẫn, khiến người ta phải động lòng.

Trong tình hình hiện tại, Lâm Ẩn lựa chọn hợp tác với hắn ta, hình như là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Trừ điều này ra, Lâm Ẩn còn có thể làm thế nào bây giờ đây?

Quyết chiến với hắn ta? Lâm Ẩn đang trong kỳ suy yếu, có tự tin này sao?

Huống chi, Lâm Ẩn lại vô cùng chủ ý đến sự an toàn của vợ, sao có thể vứt bỏ tất cả chứ?

Cho dù nói nhẹ nhàng hơn.

Hiện nay, Lâm Ẩn cũng rất cần một đồng minh mạnh mẽ giống Hắc Long Vương, mới có thể chống lại sự đuổi giết của Long phủ.

Nói cách khác, nếu muốn liều cá chết lưới rách, không cần Hắc Long Vương ra tay, chỉ cần tung tin tức ra ngoài, cả Long phủ sẽ sục sôi, điên cuồng đuổi giết Lâm Ẩn.

Hơn nữa, những thế lực lánh đời kia cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội may mắn trời cho như vậy, sẽ rối rít lao tới cướp đoạt bí kíp Long phủ của Lâm Ẩn.

“Hợp tác với ông?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Cũng không phải không thể”.

“Ông phải thả vợ của tôi ra trước, để tôi nhìn xem rốt cuộc ông có bao nhiêu chân thành”.

Hắc Long Vương cười lạnh lùng, nói: “Cậu muốn nhìn thấy cô Lâm đúng không? Không vấn đề gì”.

Nói đoạn, Hắc Long Vương vung bàn tay.

Lập tức, có mấy tên Hắc Long Vệ ra tay rất nhanh, khởi động máy móc ở phía sau, chẳng mấy chốc, một chiếc màn hình hạ xuống từ trên tường nhà, bên trong đang chiếu hình ảnh Trương Kỳ Mạt ngồi trong phòng.

Từ trong màn hình có thể nhìn thấy, Trương Kỳ Mạt ngủ trên ghế chủ tịch, vẻ mặt bình thường, không hề chịu tổn thương gì.

“Cậu cũng thấy rồi đấy, bổn tọa không hề làm gì vợ cậu cả”, Hắc Long Vương chậm rãi nói, “Nhưng nếu cậu còn hồ đồ ngu xuẩn, vậy bổn tọa không thể đảm bảo an toàn cho cô ấy đâu…”.

Lâm Ẩn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Trương Kỳ Mạt trên màn hình.

Cổ tay hơi run lên, anh đã sắp không thể khống chế được lửa giận trong lòng mình nữa rồi.

Đời này anh hận nhất chính là có người uy hiếp anh.

“Thế nào? Lâm Ẩn?”, Hắc Long Vương chậm rãi nói: “Bổn tọa cho cậu đủ thời gian suy nghĩ, cũng cho cậu quá nhiều cơ hội rồi. Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, hay là cá chết lưới rách, tôi giao cho cậu quyền lựa chọn này”.

Lâm Ẩn trầm mặc hồi lâu, khí thể cả người bỗng thay đổi, tản ra sát khí khiến người ta sợ hãi.

“Tôi cũng muốn nhìn xem, ông có chút bản lĩnh gì mà dám đến đòi bí kíp Long phủ”.

Lâm Ẩn nhả từng chữ đầy sát khí.

Cả người anh hóa thành một bóng sáng mờ, đánh về phía Hắc Long Vương.

“Hừ!”.

Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vô cùng khát máu.

Hắn ta cũng biết, chỉ bằng mồm mép thì không thể thuyết phục được Lâm Ẩn, nhất định phải chiến đấu mới có thể thu phục được.

Hơn nữa, trong lòng hắn ta cũng vô cùng hi vọng có thể quyết chiến với một đối thủ mạnh mẽ như vậy.

Uỳnh!

Hắc Long Vương bước lên một bước, cả người hóa thành một cơn gió lốc khiến người ta sợ hãi, liều mình lao về phía Lâm Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.