"Phụt! A!".
Lâm Hiên hét lên một tiếng cực kỳ đau đớn, cả người bê bết máu, hắn ta ngã xuống đất lăn lộn.
Chỉ một chiêu của Lâm Ẩn đã đánh ngã Lâm Hiên xuống đất trong tích tắc, khiến hắn ta hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Lâm Hiên chắc chắn không thể so chiêu trực diện với sức mạnh của bảng Thiên được.
Chưa kể Lâm Ẩn không phải là một cao thủ bình thường của bảng Thiên.
Lúc này cơ thể của Lâm Hiên bị luồng nội lực mạnh mẽ này điên cuồng xé rách kinh mạch, hắn ta vô cùng đau đớn.
Lâm Ẩn lạnh lùng chắp tay đứng tại chỗ, anh lãnh đạm nhìn Lâm Hiên.
"Lâm Hiên, anh có biết cách biệt giữa tôi và anh lớn như thế nào không?".
Lâm Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn, trên mặt hắn ta đỏ bừng vì nhục nhã, trong lòng tràn đầy tức giận không cam lòng.
Đồng thời một nỗi sợ hãi mạnh mẽ dâng lên trong lòng hắn ta.
Quả thật khoảng cách giữa hắn ta và Lâm Ẩn quá lớn.
Nếu đấu một chọi một thì Lâm Ẩn muốn giết hắn ta dễ như trở bàn tay.
"Hộ pháp Trương, cứu tôi!".
Lâm Hiên kinh hãi gầm lên, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hắn ta không còn dám một mình đối mặt với đối thủ đáng sợ như Lâm Ẩn nữa, hắn ta đặt mọi hy vọng vào Trương Định Biên.
Trương Định Biên hoàn hồn lại, ánh mắt gã ta đầy ngạc nhiên và kiêng kỵ.
Gã ta không ngờ rằng chiêu thức của Lâm Ẩn lại nhanh và bạo lực đến mức gã ta không phản ứng kịp, cũng không kịp bảo vệ Lâm Hiên.
"Lâm Ẩn! Cậu dám làm thế sao?".
Trương Định Biên hét lên, gã ta cầm thanh kiếm dài lạnh lẽo trong tay chém lên không trung một nhát, thanh kiếm vung lên tạo ra hàng loạt nhát kiếm bay ra, kiếm khí bao vây chặt chẽ Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn quay lưng về phía Trương Định Biên, anh bình tĩnh, cũng không thèm di chuyển.
Đối mặt với luồng kiếm khí đáng sợ sau lưng.
Ngón trỏ của Lâm Ẩn khẽ nhấc lên.
Bùm!
Âm thanh trong không khí nổ tung, giống như những ngọn núi đang rung chuyển, bức tường và nhà cửa vỡ tung!
Luồng gió xoáy đáng sợ ngưng tụ trên không trung, biến thành một cơn bão!
Luồng kiếm khí mạnh mẽ của Trương Định Biên đều biến mất hết, tất cả đều bị cuốn sạch.
Trong chốc lát mặt sân trở lại yên tĩnh, không còn chút sát khí nào.
Tất cả các chiêu thức của Trương Định Biên đều được hóa giải một cách nhẹ nhàng.
Cảnh tượng kinh khủng này đều do nội lực của Lâm Ẩn tạo ra, anh đã đạt tới cảnh giới Thần rồi.
Ánh mắt của Trương Định Biên co lại, hơi thở của gã ta trở nên gấp gáp.
Lâm Ẩn quay lưng về phía gã ta, nhưng lại có thể tỏa ra sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, có thể dễ dàng ngăn cản được kiếm khí của gã ta!
Cảnh giới của Lâm Ẩn đã đạt đến trình độ nào rồi?
"Điều này!".
Trong lòng Trương Định Biên đã xuất hiện sự sợ hãi, vẻ mặt hắn ta hoang mang.
Chỉ mới sử dụng một chiêu.
Gã ta có thể đánh giá sức mạnh của Lâm Ẩn đáng sợ đến mức nào, nội lực của Lâm Ẩn sâu đến nhường nào!
Với năng lực của gã ta thì không giết nổi người này!
"Có chút sức mạnh thế thôi hả?".
Lâm Ẩn nhẹ nói.
"Vậy ông không những không bảo vệ được Lâm Hiên, mà đến bản thân cũng không bảo vệ nổi đâu".
"Cậu! Cậu đừng coi thường anh hùng trong thiên hạ!", Gương mặt Trương Định Biên tràn đầy nhục nhã, trong mắt gã ta hiện lên sát khí.
Là một trong hai hộ pháp vĩ đại của Kiếm Môn, một tông sư đột phá bảng Thiên từ lâu như gã ta lại bị một đứa oát con như Lâm Ẩn coi thường.
Là một tông sư đầy tôn nghiêm, gã ta thật không thể chịu nổi!
Xoẹt!
Đột nhiên Trương Định Biên lại chém ra một nhát kiếm, cơ thể gã ta và thanh kiếm dường như hòa làm một.
Gã ta lao tới nhanh như tia chớp, trực tiếp đánh vào sau lưng Lâm Ẩn.
Lúc này kiếm khí hung tợn bao phủ khắp nơi, sát ý vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Ẩn vẫn không quay lại, vẻ mặt anh thờ ơ.
Anh duỗi tay ra rồi đưa lên, anh vặn các ngón tay theo chiều ngang.
Keng!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Hình bóng Trương Định Biên đóng băng sau lưng Lâm Ẩn, thanh kiếm dài trong tay gã ta bị Lâm Ẩn kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Lưỡi kiếm ong ong rung lắc, giống như nó đang rít gào lên, nhưng không thể di chuyển được.
Khuôn mặt Trương Định Biên tái nhợt, cổ tay cầm kiếm của gã ta đang run rẩy.
Gã ta không thể tin được Lâm Ẩn lại có thể bắt được lưỡi kiếm của mình!
Hơn nữa Lâm Ẩn còn đang quay lưng lại nữa!
Đây là sức mạnh tuyệt đối có thể nghiền nát tất cả!
Cùng lúc đó một sức mạnh chạy dọc theo thanh kiếm xuyên vào cơ thể Trương Định Biên.
Gã ta sững người tại chỗ, cơ thể không cử động được, người gã ta cũng không còn sức lực.
Nội lực chạy vào trong cơ thể gã ta giống như một con rồng điên cuồng càn quét khắp nơi, nó làm chấn động nội tạng, cơ thể gã ta đau đớn vô cùng.
"Kiếm của Kiếm Môn cũng chỉ như thế thôi ư".
Lâm Ẩn nhẹ nhàng nói.
Lâm Ẩn dùng sức, hai ngón tay anh rung lên!
Bùm!
Âm thanh nổ tung vang lên, thanh kiếm dài lập tức vỡ nát biến thành một đám bụi mù mịt rồi rơi trên mặt đất.
Trương Định Biên đang cầm thanh kiếm trên tay cũng bị ảnh hưởng, gã ta bay sang một bên ngã xuống đất một cách nặng nề, máu trong miệng chảy ra liên tục.
"Á!".
Trương Định Biên hét lên trong đau đớn, nét mặt gã ta vặn vẹp, như thể phải chịu đựng nỗi đau kinh khủng.
Đúng thế, lúc này Trương Định Biên bị nội lực của Lâm Ẩn xâm nhập vào cơ thể, giống như ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim gã ta, đau đến mức không nói nên lời.
Đặc biệt Lâm Ẩn đã bẻ gãy thanh kiếm hộ mệnh của gã ta, đây cũng là một đòn chí mạng đánh thẳng vào gã ta.
Trái tim bị thương nghiêm trọng, gã ta cũng không thể khống chế nổi cảm xúc!
Quá mạnh mẽ, quá đáng sợ!
Không thể động vào Lâm Ẩn được!
"Hộ, hộ pháp Trương!".
Lâm Hiên ngơ ra, hắn ta thất thần nhìn dáng vẻ đau đớn của Trương Định Biên, trong lòng đầy hoảng sợ.
Lâm Ẩn thực sự đã đánh bại hộ pháp Trương? Thậm chí cậu ta còn bẻ gãy thanh kiếm ngay tại chỗ một cách mạnh mẽ như vậy nữa?
Lâm Hiên sợ đến mức tái cả mặt.
Chẳng lẽ lúc trước Lâm Ẩn đã che giấu thực lực sao?
Nếu không làm sao cậu ta có thể đánh bại hộ pháp Trương được?
Cho dù cậu ta đã đột phá bảng Thiên, nhưng cũng không thể so với Trương Định Biên đạt được trình độ bảng Thiên từ lâu rồi được!
Đầu óc Lâm Hiên rối như to vò, gã ta không thể suy nghĩ như bình thường được nữa.
Sự sợ hãi tột độ với Lâm Ẩn đã khiến Lâm Huyền gần như không còn tỉnh táo!
"Lâm Hiên, anh thật sự cho rằng có thể là đối thủ của tôi sao?".
Lâm Ẩn thờ ơ nhìn Lâm Hiên.
"Từ trước tới giờ anh chỉ là loại tép riu trong mắt tôi thôi”.
"Đáng tiếc chưa bao giờ anh nghĩ bản thân sẽ gặp phải kết cục này".
Lâm Ẩn vừa nói vừa nắm chặt tay đi về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên bê bết máu, hắn ta thất thần, người không còn chút sức nào, hắn ta nhìn Lâm Ẩn đi lại thì đột nhiên tỉnh táo.
"Không! Lâm Ẩn, đừng giết tôi!".
Lâm Hiên tuyệt vọng, hắn ta điên cuồng hét lên.
"Tôi sẽ không tranh giành với cậu nữa, tôi sẽ để cậu làm người thừa kế nhà họ Lâm! Tôi đầu hàng!".
“Xin hãy nể mặt nhà họ Lâm mà tha cho tôi!".
"Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Lâm, không bao giờ chống lại Lâm Ẩn cậu nữa! Xin hãy tha cho tôi!".
Lâm Hiên rơi vào tuyệt vọng, hắn ta điên cuồng cầu xin tha mạng.
Sức mạnh của Lâm Ẩn đã đánh tan tâm lý của hắn ta, hắn ta không thể can đảm chiến đấu với Lâm Ẩn một lần nữa.
Khóe miệng Lâm Ẩn lộ nụ cười độc ác.
Anh từ từ đưa tay lên.
Cả người Lâm Hiên treo lơ lửng trên không trung một cách kì dị.
"Chết đi!".
Lâm Ẩn lạnh lùng phun ra hai chữ, hai ngón tay anh đan vào nhau.
Tiếng nổ vang lên.
Cơ thể Lâm Hiên đột nhiên nổ tung rồi rơi xuống đất, hắn ta đã chết!