Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 820: Chương 820: Gió thổi báo bão tố sắp đến rồi




Cùng lúc ấy, trong biệt thự Lâm Hồ của nhà họ Thu.

Trên tầng hai tòa lầu tách biệt.

Một ông lão luôn đi theo bảo vệ Thu Ý Nồng cung kính đứng bên cạnh người đàn ông trung niên nho nhã.

“Phúc Bá, Ý Nồng không sao chứ!”.

Người đàn ông trung niên nho nhã quay đầu lại rồi nhẹ giọng hỏi hỏi han.

“Thưa ông, cô chủ không sao cả, chỉ bị đả kích một chút thôi”, Phúc Bá trả lời một cách cung kính.

Người đàn ông trung niên cất tiếng ấy là Thu Ngữ Đường, người đứng đầu nhà họ Thu, mặc dù mấy năm nay nhà họ Thu đã khiêm tốn hơn nhiều, về cơ bản chỉ có vài đứa con cháu hay đi ra ngoài, còn Thu Ngữ Đường lại rất ít khi lộ mặt.

Nếu như Lâm Ẩn có ở đây, anh sẽ phát hiện ra thực lực của Thu Ngữ Đường không hề thua kém Bá Kiếm chân nhân, nếu không phải căn cơ của nhà họ Thu quá yếu, với thực lực của Thu Ngữ Đường, chắc chắn ông ta có thể dẫn dắt nhà họ Thu tranh giành vị trí sáu gia tộc lánh đời.

Phải biết rằng, sau khi Bùi Vô Song bị thương, nhà họ Bùi phải dựa dẫm vào một cao thủ bảng Thiên để giữ vị trí sáu gia tộc lánh đời của mình.

Thu Ngữ Đường thở dài một tiếng:

“Mấy năm gần đây, Ý Nồng cũng được coi là nổi tiếng trong thế hệ thanh niên ở Điền Nam, không gặp trắc trở gì cả”.

“Gặp chút đả kích cũng tốt, miễn cho nó nghĩ rằng trên đời này không còn hào kiệt nữa!”.

“Nhà họ Lâm không hổ là gia tộc đứng đầu trong sáu gia tộc lớn, không ngờ tuổi vẫn còn nhỏ mà lại có thực lực như thế!”.

Sau khi im lặng trong giây lát, Phúc Bá nhẹ giọng hỏi: “Chắc chắn nhà họ Cao sẽ ra tay với Lâm Ẩn, nhà họ Thu chúng ta phải xử lý làm sao đây?”.

“Không cần phải quan tâm!”, Thu Ngữ Đường thở dài rồi nói: “Gió thổi báo bão tố sắp đến rồi!”.

Một người đứng đầu gia tộc như ông ấy cũng hiểu biết đôi chút về Lâm Ẩn, tác phong làm việc của cậu ta có vẻ ngang ngược như cụ ông Lâm Kình Thương vậy, hơn nữa, ông ấy cũng có biết về mâu thuẫn giữa Lâm Ẩn và nhà họ Long.

Nhà họ Thu bọn họ vẫn còn yếu hơn nhà họ Long và họ Lâm nhiều lắm, trong thế giới này, kẻ yếu không có quyền lên tiếng gì cả, ông ấy vẫn còn nhớ trước lúc chú hai qua đời đã dặn dò nếu không lên đến bảng Thiên, không thể đi kiếm chuyện với nhà họ Long được.

Chú hai của ông ấy là một trong những cao thủ bảng Thiên hay đi gây chuyện với nhà họ Long hồi hơn hai mươi năm trước, theo như những gì chú nói, vốn dĩ nhà họ Thu bọn họ và bốn cao thủ bảng Thiên trong nhà họ Cao muốn tàn sát cả nhà họ Long trong một lần cho xong, nhưng lại bị một cao thủ bảng Thiên thần bí trong nhà họ Long đánh bại chỉ với một chiêu.

Cho đến lúc qua đời, vết thương của chú ông ấy vẫn chưa lành hẳn, còn một vị cao thủ bảng Thiên của nhà họ Cao trở về nhà, đến di ngôn còn chưa kịp nói đã qua đời rồi.

So với nhà họ Long và Lâm Ẩn, rõ ràng nhà họ Cao chẳng có ai trên bảng Thiên không có gì đáng chú ý.



Trong một lầu gác bí mật của nhà họ Long.

Một ông lão có gương mặt gầy gò, mặc áo dài đen, ngồi xếp bằng bên dưới bức tượng thần thú ba đầu sáu tay.

Ông lão im lặng ngồi ở đấy, dường như không gian xung quanh ông ấy đều được bao phủ trong chính khí vô hình, một con muỗi lập tức bị nghiền thành tro bụi khi vô tình bay vào trong không gian ấy.

“Thưa thầy, Lâm Ẩn, người thừa kế của nhà họ Lâm đã đến Điền Nam rồi. Thế có gây ra ảnh hưởng gì cho kế hoạch của thầy không ạ?”.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, người đi vào trong lầu gác lại là Long Thành, người đứng đầu trong nhà họ Long, tuy Long Thành là người đứng đầu trong nhà họ Long, nhưng sau khi đi vào trong tòa lầu, ông ta cung kính quỳ xuống mặt đất, giống hệt như học trò nhìn thấy thầy giáo của mình vậy.

“Long Thành, con rối trí rồi!”

Ông lão ấy mở to mắt ra, ánh mắt thoáng có vẻ sắc lẻm.

“Chỉ là con cháu của nhà họ Lâm mà thôi, nếu như Lâm Kình Thương đến đây thì có lẽ thầy sẽ kiêng dè ba phần, nhưng chẳng qua chỉ là một thằng nhóc Lâm Ẩn, có thể tạo thành ảnh hưởng gì cho kế hoạch của thầy được!”.

Nhìn thấy tình hình như thế, Long Thành cúi gằm đầu xuống, gương mặt ông ta trở nên cung kính.

Bốn mươi năm trước ông ta chỉ là con cái trong gia đình đánh cá mà thôi, vì gặp được ông lão trước mắt này, ông ta mới một bước lên trời, có thành tựu như ngày hôm nay.

Bạch Long Vương Trần Tùng Dương.

Một trong năm Long Vương của Long phủ, vì có Trần Tùng Dương ở đây, nhà họ Long bọn họ mới có thể đối chọi với Lâm Ẩn, sau lần này, nhà họ Long bọn họ sẽ chính thức độc chiếm Điền Nam.

Vừa nghĩ đến việc độc chiếm Điền Nam, ánh mắt Long Thành lộ ra ngọn lửa cháy bỏng.

“Thưa thầy, nhà họ Sở không có ai là đối thủ của thầy cả, tại sao phải đợi đến lễ mừng thọ của cụ nhà họ Sở mới ra tay?”.

Đây là vấn đề mà Long Thành vẫn luôn thấy thắc mắc, phải biết rằng trừ một vài người trong giới lánh đời, không có ai là đối thủ của thầy cả, cần gì phải đợi đến lúc này mới ra tay kia chứ.

“Long Thành, con xem nhẹ nhà họ Sở quá rồi, có lẽ những người khác trong nhà họ Sở bình thường, nhưng Sở Tế Thương thì không dễ đối phó đâu!”, Trần Tùng Dương đứng lên với đôi chân trần, ông ấy kể lại chuyện trước kia với giọng nói khàn khàn:

“Có thể Sở Tế Thương có qua lại với phủ quân tiền nhiệm, con nghĩ rằng Sở Tế Thương và phủ quân tiền nhiệm qua lại với nhau là vì y thuật của Sở Tế Thương sao? Ba mươi năm trước, Sở Tế Thương đã lên đến bảng Thiên, có lẽ thực lực của lão ta không bằng Lâm Kình Thương, nhưng chắc chắn không phải là kẻ yếu, nếu không phải phủ quân tiền nhiệm để lại một vài thứ mà thầy muốn trong nhà họ Sở, thầy cũng không cần phải đối địch với Sở Tế Thương làm gì!”.

Long Thành im lặng lắng nghe.

Ông ta biết bây giờ mình đang nghe về bí mật của vài cao thủ mạnh mẽ nhất trong giới lánh đời, mỗi một người trong số bọn họ đều đứng trên đỉnh cao võ đạo, có con át chủ bài kỳ diệu.

“Thưa thầy, bây giờ ai có người có thực lực mạnh nhất trong giới lánh đời thế?”, Long Thành đanh giọng mà hỏi, chắc hẳn đây là chuyện mà ai trong giới lánh đời cũng muốn biết, còn thầy của ông ta lại là một người có thể đánh giá chuyện này.

“Nếu như phủ quân tiền nhiệm không mất tích, người mạnh nhất trong giới lánh đời nước ta chính là phủ quân tiền nhiệm!”, Trần Tùng Dương nói hờ hững:

“Thầy không tài nào với đến sức mạnh của phủ quân tiền nhiệm được, ngoại trừ phủ quân tiền nhiệm ra, Lâm Kình Thương, các chủ Lăng Tiêu các, ngài Cố, Liễu Nhược Tùng của Kiếm môn đều không yếu”.

“Thầy không biết thực lực cụ thể của những người khác, nhưng mười bảy năm trước thầy từng chiến đấu với Lâm Kình Thương, trong vòng một trăm chiêu thầy đã thua ông ta”.

“Thầy!”, Long Thành khẽ run rẩy, ông ta hạ giọng nói tiếp: “Lâm Kình Thương mạnh đến thế sao, đến thầy cũng không phải là đối thủ của lão ta à?”.

“Mười mấy năm trước thầy không đấu thắng lão ta, không đồng nghĩa với việc bây giờ cũng không thắng nổi, lẽ nào mười mấy năm nay thầy sống vô ích sao!”, Trần Tùng Dương nói hờ hững: “Đợi đến khi thầy lấy được thứ mà phủ quân tiền nhiệm để lại trong nhà họ Sở, ắt sẽ đến núi Lang Gia chiến đấu một trận với Lâm Kình Thương!”.

Nói đến đây, Trần Tùng Dương quay ngươi nhìn về phía Thương Châu, dường như muốn nhìn Lâm Kình Thương vậy.

“Cũng tốt, lần này lấy được thứ trong nhà họ Sở, đánh bại Lâm Ẩn, rồi lại lên núi Lang Gia, gặp mặt Lâm Kình Thường lần nữa!”.



Ba ngày sau, núi Vân Lung.

Bây giờ trời còn đang tờ mờ sáng, rất nhiều người trong các gia tộc đều dậy từ sớm, vội vàng đi đến núi Vân Lung, bởi vì hôm nay là ngày tổ chức tiệc mừng thọ của lão Dược vương Sở Tế Thương.

Lâm Ẩn không đi chung với người nhà họ Thư mà theo hai người lớn trong nhà họ Lâm đi bộ lên núi.

“Là cậu ta kìa, Lâm Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia!”.

Rất nhiều người đều nhìn thấy hình chụp của Lâm Ẩn, thấy Lâm Ẩn đến đây, bọn họ lần lượt nhường đường, dù là người chưa từng nhìn thấy hình của Lâm Ẩn lần nào cũng có thể đoán ra được thân phận của Lâm Ẩn.

Bây giờ Lâm Ẩn trông giống hệt với thanh thần kiếm tuyệt thế để lộ ra sự sắc bén của mình, ánh mắt anh lấp lánh, sự ngông nghênh kiêu ngạo toát ra từ người anh.

“Lâm Ẩn đến rồi, còn có hai người lớn trong nhà họ Lâm nữa!”.

“Ồ, nhà họ Cao ở Tây Xuyên và nhà họ Long cùng nhau lên núi kìa, xem ra lát nữa sẽ có cuộc chiến kinh thiên động địa đây!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.