Đặc biệt là hơi thở máu trên người ông ta vô cùng thâm sâu, phải mạnh hơn Dawn không biết bao nhiêu lần.
"Gree!".
Sau khi tiếng gọi khe khẽ của người đàn ông trung niên vang lên, thì cửa điện bên ngoài chậm rãi mở ra, một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ quản gia bước vào, lão ta khuỵu một gối xuống rồi cung kính nói: "Ông tỉnh rồi sao, chủ nhân Claude".
“Trong lúc tôi ngủ say lão đã gấp gáp kêu gọi tôi, có chuyện gì sao?”, Claude chậm rãi đi tới bên ngoài điện, ông ta nói.
Ông ta có phong thái cổ điển và tao nhã, giống như một quý tộc ở thế giới trung đại vậy, so sánh với ông ta thì các những quý tộc phương Tây khác chẳng khác gì đám trẻ con quê mùa.
"Chủ nhân, Dawn và Caesar đã bị giết!".
Quản gia quỳ tại chỗ, lão ta nhẹ giọng nói.
"Là ai làm? Người của Tòa Thánh ra tay sao?".
Claude cau mày, ông ta thấp giọng hỏi, nếu như không phải Tòa Thánh ra tay thì ở phương Tây không ai có thể đánh bại được Dawn, hơn nữa cho dù là Tòa Thánh thì cũng phải nể mặt Huyết Tổ Nhất Mạch bọn họ chứ.
Caesar có chết cũng không sao, nhưng Dawn là con đẻ của một cao thủ trong Huyết Tổ Nhất Mạch, tuy rằng cao thủ đó đã hai trăm năm không xuất hiện, nhưng nếu như người đó còn sống mà Dawn lại chết. Thì ông ta cũng không biết phải nói thế nào với người ta nữa.
"Không phải Tòa Thánh, mà là Lâm Ẩn, một cao thủ phương Đông".
Quản gia cung kính đưa cho Claude một bản thông tin, Claude nhận lấy thông tin, ông ta nhìn xong thì cau mày nói:
"Được rồi, chuyện này lão không cần lo lắng, tôi sẽ lo liệu!".
“Vâng, thưa chủ nhân!”, quản gia đứng sau Claude cung kính nói.
Sâu trong ngọn núi Thập Vạn ở phía Tây Nam của Long Quốc, thỉnh thoảng có tiếng rống của dã thú vang lên, nhiều loài hổ báo phải chạy đến vùng ngoại ô của núi Thập Vạn, như thể trên núi có một con thú đáng sợ vậy.
Ngay sau đó có người nhìn thấy một ông lão cưỡi con rắn khổng lồ dài năm mươi thước chạy ra khỏi núi Thập Vạn, hướng về phía biển.
Tại đất tổ của Mật Tông ở phía Tây Long Quốc, nơi này vang lên tiếng Phạn không ngừng, dưới đất nở đầy hoa sen vàng, rất nhiều Lạt ma trong đất tổ đều quỳ trên mặt đất, miệng hô to "cung nghênh tổ sư!’.
...
Còn ở Phù Tang, trong thần điện Ise.
Yagyu Muneyoshi ngồi trên đầu, bên dưới là các đệ tử đang ngồi quỳ, hiện giờ là ba ngày trước hôm diễn ra trận chiến quyết định với Lâm Ẩn, lúc này lão đã điều chỉnh trạng thái của mình tốt nhất.
"Sư phụ, thầy nắm chắc phần thắng trong trận chiến này chứ?".
Một cao thủ trung niên ngồi cạnh Watanabe Izumataro nhẹ giọng hỏi.
"Im ngay!".
Watanabe Izumataro nắm lấy áo của cao thủ trung niên rồi hét lớn: "Một Lâm Ẩn con con mà thôi, làm sao có thể so sánh được với sư phụ chứ? Trận chiến này sư phụ chắc chắn sẽ thắng!"
"Buông tay ra!".
Yagyu Muneyoshi lãnh đạm nói: "Nếu như thực lực của Lâm Ẩn chỉ có thể đỡ được kiếm của con, vậy cậu ta nhất định sẽ chết!".
Nghe thấy những lời của Yagyu Muneyoshi thì tất cả đệ tử đều nở nụ cười, đặc biệt là Watanabe Izumataro, nụ cười trên mặt hắn ta là rạng rỡ nhất. Lâm Ẩn cắt bỏ một bên tai của hắn ta thì hắn ta sẽ phải đòi lại hết, nhưng đáng tiếc chỉ có đôi tai là không trở lại được.
Watanabe Izumataro thả quần áo của người đàn ông trung niên ra, sau đó hắn ta lớn tiếng nói: "Sư phụ sẽ thắng trận này. Khi Lâm Ẩn chết, con sẽ đích thân đến Long Quốc tiêu diệt cả nhà Lâm Ẩn!".
"Anh Watanabe, tôi sẽ đi cùng anh!".
"Tôi cũng sẽ đi cùng anh!".
"Lâm Ẩn dám xúc phạm sư phụ như vậy, không diệt cả nhà Lâm Ẩn thì khó có thể xua tan nỗi hận trong lòng!".
Những người khác đều đồng ý, chỉ có người trung niên mở miệng lúc đầu là lo lắng, người chịu trách nhiệm thu thập tin tức về Lâm Ẩn chính là hắn, chỉ có hắn biết Lâm Ẩn kinh khủng nhường nào, Lâm Ẩn tuy mới ngoài hai mươi nhưng đã trải qua vô số trận chiến. Hơn nữa trận chiến nào cơ bản cũng thắng cả, nếu sư phụ xem nhẹ cậu ta thì có thể sẽ chịu tổn thất lớn.
"Kimura, con lo lắng sao?".
Yagyu Muneyoshi nghiêm túc nhìn võ sĩ trung niên, lão mỉm cười hỏi.
"Sư phụ".
Kimura cúi đầu, hắn cung kính nói: "Con đã nghiên cứu về Lâm Ẩn, người này có chút kỳ quái. Xin thầy đừng xem nhẹ".
"Haha!".
Yagyu Muneyoshi hài lòng nhìn võ sĩ trung niên, lão cười nói: “Thầy muốn khiêu chiến với Lâm Ẩn không phải bởi vì sư thúc các con bị Lâm Ẩn giết, mà là bây giờ cảnh giới của thầy không thể tăng lên được nữa. Chỉ có chiến đấu với kẻ mạnh thực sự thì thực lực bản thân thầy mới có thể đột phá được, cho dù chết trong tay Lâm Ẩn thì vẫn coi như có thành tựu. Kẻ học võ nên chết trên đường theo đuổi võ đạo".
Đệ tử ưng ý nhất của Yagyu Muneyoshi thật ra không phải đại đệ tử Watanabe Izumataro của lão, mà là Kimura trước mặt, tuy rằng thực lực của Kimura yếu hơn Watanabe Izumataro, thậm chí hắn chỉ có thể coi là tầm trung trong số các cao thủ trên bảng Thiên. Nhưng tích cách của Kimura khiến lão hài lòng nhất, chỉ có giao lại môn phái cho Kimura thì lão mới có thể yên tâm được.
Còn về phần Watanabe Izumataro, tính cách của hắn ta thật sự có chút cực đoan, lão còn sống thì vẫn có thể trấn áp Watanabe Izumataro, nhưng một khi lão chết rồi thì Watanabe Izumataro có khả năng sẽ khiến môn phái diệt vong.
"Sư phụ, làm sao thầy có thể chết được chứ".
Kimura nghe vậy thì hoảng sợ, đầu hắn cúi rạp xuống ván gỗ dưới sàn.
"Kimura!".
Yagyu Muneyoshi khẽ cười một tiếng, lão quay đầu nhìn về phía những đệ tử khác rồi nghiêm nghị nói: "Nếu ba ngày sau thầy chết trận thì Kimura sẽ trở thành thủ lĩnh của môn phái Ise!".
"Vâng!".
Nhiều đệ tử khuỵu xuống, bọn họ vô cùng tin tưởng những lời của Yagyu Muneyoshi, chỉ có Watanabe Izumataro là khuỵu xuống sàn, đầu tiên trong mắt hắn ta xuất hiện vẻ không tin, sau đó thì là vẻ cay đắng.
Yagyu Muneyoshi liếc nhìn Watanabe Izumataro, lão cười nhẹ rồi quay đầu đi về phía trong phòng.
...
Trung Hải, núi Lục Long.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, theo nhịp thở của Lâm Ẩn, một luồng chân khí từ trong miệng anh tuôn ra kéo dài mấy mét, nó phát ra tiếng xèn xẹt trong không trung. Giống như đang bắn xuyên qua không khí vậy.
Luồng khí màu trắng này kéo dài vài phút trong không trung, sau đó thì dần tan biến.
Lâm Ẩn từ từ đứng dậy, anh nhìn về phía Đông rồi lẩm bẩm:
"Đã đến lúc phải đi rồi, Yagyu Muneyoshi, đừng để tôi thất vọng!".
Lâm Ẩn đẩy cửa phòng bí mật rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Sau khi Lâm Ẩn bước ra thì Liễu Thanh Ti đang đợi ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn một ngày nữa là tới trận chiến quyết định, Liễu Thanh Ti vội vàng đi tới đón rồi cười nói:
"Lâm Ẩn, nếu cậu không ra thì tôi còn tưởng rằng cậu chạy trốn đấy!".
“Thanh Ti, đừng vô lễ!”,cụ Tiền khịt mũi với Liễu Thanh Ti, sau đó cụ ta quay sang Lâm Ẩn nói: “Cậu Ẩn, thuyền đã chuẩn bị xong, mau đi thôi!
Mặc dù chỉ mất nửa ngày để đến núi Đại Nhật, nhưng cụ ta vẫn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Ẩn gật đầu nói:
"Đi thôi!".