Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 948: Chương 948: Hiên Viên Long bá đạo




“Lâm Ẩn ở đâu?”.

Lâm Ẩn đang ngồi trong tàng thư các tại trụ sở nhà họ Hiên Viên đọc sách, bên ngoài đột nhiên có người hét to.

Lâm Ẩn nhíu mày, bèn đi ra ngoài xem thử.

Mới vừa đi ra đã nhìn thấy Lê Nhàn đứng sau lưng một chàng trai trẻ khí thế hiên ngang, thân hình cao lớn, đang khúm núm nói gì đó.

Thấy Lâm Ẩn đi ra, mắt Lê Nhàn sáng lên, chỉ vào Lâm Ẩn nhỏ giọng nói:

“Cậu Long, người này chính là Lâm Ẩn!”.

Lúc này Hiên Viên Long mới đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn, trong mắt loé lên sự khinh thường, chậm rãi đi đến trước mặt anh, kiêu ngạo nói: “Cậu là Lâm Ẩn đúng không? Là ai cho cậu lá gan dám đánh người của tôi thế?”.

Thân hình Hiên Viên Long cao lớn, nhìn xuống Lâm Ẩn từ trên cao, dáng vẻ khinh thường.

“Anh Long, Lâm Ẩn chỉ là một khách khanh mà nhìn thấy anh cũng không hành lễ, rõ ràng là không coi anh ra gì mà!”, một người trẻ tuổi mặc áo giáp bạc đứng bên cạnh Lê Nhàn cười nhạt, chỉ liếc Lâm Ẩn một cái rồi nói với Hiên Viên Long.

Lúc này Tần Triều chạy đến đây, nhìn thấy Hiên Viên Long đang gây chuyện với Lâm Ẩn thì thầm nghĩ “không xong rồi!”.

“Cậu Long, cậu đến rồi, ông tư bảo câu đi gặp ông ấy!”.

Tần Triều chạy chậm đến bên cạnh Hiên Viên Long nhỏ giọng nói.

“Không vội!”.

Hiên Viên Long đáp lời, vẫn nhìn xuống Lâm Ẩn như cũ: “Đợi tôi dạy dỗ tên oắt không biết lớn nhỏ này xong lại đi gặp ông tư!”.

“Không được!”.

Tần Triều vội nói: “Ông tư nói không được động vào Lâm Ẩn, hơn nữa ngày mai phải đến Thiên Vực rồi, bị thương cũng không tốt”.

“Tần Triều, ông đang dạy tôi làm việc ư?”.

Hiên Viên Long quay đầu lại khó chịu nhìn chằm chằm Tần Triều: “Ông có tin hôm nay dù tôi có giết ông và Lâm Ẩn, cũng không ai có thể trừng phạt tôi không?”.

Tần Triều thầm thấy căng thẳng, Hiên Viên Long cũng có chiến tích từng đánh chết Nhân Tiên, ông ấy không chắc mình có thể ngăn cản được Hiên Viên Long, nhưng vẫn cắn chặt răng nói:

“Cậu Long, ông tư đang ở đây đó ạ”.

“Thế thì sao?”, Hiên Viên Long chợt đánh một chưởng về phía Tần Triều.

Ầm!

Hai người đứng cách nhau quá gần, trong lúc vội vã Tần Triều chỉ có thể dùng hai tay đẩy ra, muốn ngăn cản một quyền của Hiên Viên Long.

“Phụt!”.

Trong miệng Tần Triều phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lùi mười mấy bước mới đứng vững được, nhưng hai tay hứng đòn của Hiên Viên Long vẫn hơi run lên.

“Một quyền này là để dạy dỗ ông một chút, ông chỉ là một con chó của nhà Hiên Viên mà thôi, chỉ cần nghe lời là được, chuyện không nên là thì đừng làm, lời không nên nói cũng đừng nói!”.

Hiên Viên Long lạnh lùng nói.

“Cậu…”.

Tần Triệu giận đỏ mặt, nhưng lại không thể làm gì.

“Anh muốn gì?”.

Lâm Ẩn nhíu mày, Tần Triều là người bên phe Hiên Viên Bằng, Hiên Viên Long ở nơi dừng chân này nói ra tay là ra tay, làm việc thật sự có hơi ngang ngược.

“Sao hả?”.

Hiên Viên Long cười lạnh nói: “Hôm đó cậu đâm Lê Nhàn một cái, hôm nay cậu để tôi đâm lại một cái, chuyện này coi như xong!”.

“Bắt buộc phải như thế à?”.

Lâm Ẩn hờ hững nhìn Hiên Viên Long.

“Hiên Viên Long tôi đã nói rồi, hôm nay nhất định phải đâm cậu một cái!”, Hiên Viên Long cười lạnh nói.

“Lâm Ẩn, hôm nay cậu chết chắc rồi!”.

Lê Nhàn cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt độc ác.

“Dừng tay!”.

Nhưng đúng lúc này, Hiên Viên Bằng chạy tới, la lên với Hiên Viên Long.

Hiên Viên Long nhìn thoáng qua Hiên Viên Bằng rồi dời mắt đi, hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh ta, tiến lên một bước, chưởng lên người Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, ngón tay thành kiếm chỉ về phía Hiên Viên Long.

Ầm!

Hai bóng dáng đụng vào nhau rồi tách ra, đều lùi về sau ba bước.

Cuối cùng ánh mắt Hiên Viên Long nhìn Lâm Ẩn cũng thay đổi, tuy vẫn kiêu ngạo như trước, nhưng lại có hơi nặng nề, bàn tay cũng đang run rẩy.

Lâm Ẩn thì đưa ngón tay ra sau lưng.

Nếu sau lưng Lâm Ẩn có người, chắc chắn sẽ phát hiện hai ngón tay của anh cũng hơi run rẩy.

“Đúng là có chút bản lĩnh, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế!”, Hiên Viên Long cười cười, lạnh nhạt nói: “Thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết, hôm nay tôi cho cậu một cơ hội, phục tùng tôi, nếu không cậu chết chắc!”.

Hiên Viên Long lạnh nhạt nói, nhưng người xung quanh đều có thể cảm nhận được sát khí trên người hắn, chỉ cần Lâm Ẩn dám từ chối, hôm nay chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho Lâm Ẩn.

“Hiên Viên Long, anh dám!”.

Hiên Viên Bằng quát to, Lâm Ẩn là do Hiên Viên Tiểu Tuyết tìm đến, nói một cách nghiêm túc cũng là khách khanh của phía bọn họ, nhưng Hiên Viên Long lại uy hiếp Lâm Ẩn trước mặt anh ta, rõ ràng là không coi anh ta ra gì mà.

Nếu hôm nay Lâm Ẩn bị đào đi, sau này anh ta cũng đừng hòng lăn lộn ở nhà Hiên Viên nữa.

“Tôi có gì mà không dám chứ, chẳng lẽ trong gia tộc vẫn chưa bị dạy dỗ đủ sao?”, Hiên Viên Long khinh thường nói.

“Hôm nay sẽ đến thỉnh giáo thực lực của anh lần nữa!”, Hiên Viên Bằng lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”.

Hiên Viên Long ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Bằng một cái, không ngờ hôm nay anh ta dám chủ động khiêu khích hắn, tuy sau lưng Hiên Viên Bằng cũng có vài người ủng hộ, mặc dù hắn không thể giết anh ta trước mặt biết bao nhiêu người, nhưng dạy dỗ anh ta khiến anh ta mất mặt vẫn là chuyện bình thường.

“Là ai cho cậu can đảm để cậu cảm thấy mình có thể đấu với tôi vậy?”.

Tuy hai năm nay không đấu với Hiên Viên Bằng, nhưng trước kia hai người từng mâu thuẫn rất nhiều lần, Hiên Viên Bằng luôn bị hắn ta dạy dỗ thê thảm.

Hôm nay Hiên Viên Bằng dám nhảy ra, hắn thật muốn xem thử hai năm nay Hiên Viên Bằng phát triển đến mức nào rồi.

“Lên đi!”.

Hiên Viên Bằng lời ít ý nhiều, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Long.

Người xung quanh thấy thế thì đều lùi sang một bên, nơi này có Hiên Viên Vô Địch toạ trấn, Hiên Viên Vô Địch còn không ra tay, không tới lượt bọn họ nhúng tay vào.

Lâm Ẩn cũng lùi tới bên cạnh Tần Triều, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”.

“Không sao”.

Tần Triều lắc đầu nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, nhưng ngày mai cậu vào Thiên Vực phải cẩn thận đấy”.

“Ừm!”.

Lâm Ẩn gật đầu, nhìn trận chiến trong sân.

Hai người trong sân vẫn khá kiềm chế.

“Hiên Viên Bằng sắp thua rồi!”.

Lâm Ẩn nhíu mày, nhỏ giọng nói.

“Ừm!”.

Tần Triều gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Cậu Bằng cũng đã rất cố gắng rồi, đáng tiếc”.

Quả nhiên sau mấy chiêu, Hiên Viên Bằng bị Hiên Viên Long chưởng trúng vai trái, phun ra một ngụm máu tươi, thua trận.

“Hiên Viên Bằng, cậu muốn đuổi kịp tôi á, có cho cậu thêm năm mươi năm cũng không đủ!”, Hiên Viên Long lạnh lùng nói với Hiên Viên Bằng.

“Hừ!”.

Hiên Viên Bằng chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không phản bác.

“Cậu, tôi sẽ giữ lại, lúc vào Thiên Vực giết sau!”.

Hiên Viên Long chỉ Lâm Ẩn, quay đầu rời khỏi tàng thư các.

“Tôi đợi anh!”.

Trong mắt Lâm Ẩn cũng có ánh sáng lạnh loé lên, Hiên Viên Long cho rằng anh là thịt trên thớt, chẳng lẽ tưởng khi nãy là thực lực thật sự của anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.