Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 283: Chương 283: Họ Lâm, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi




Lâm Ẩn cười lạnh: “Cô đã tìm hiểu kỹ rồi à? Cô biết tôi là người như thế nào sao?”

“Đương nhiên là tôi biết, chẳng phải anh đi ở rể, một thằng đàn ông ăn bám làm trợ lý cho công ty của Kỳ Mạt hay sao? Tôi nghe nói anh còn đi dụ dỗ phụ nữ khác ở bên ngoài nữa kìa.”

“Không những anh không có tài cán gì, mà đến nhân phẩm cũng có vấn đề, đúng là một người đàn ông vô liêm sỉ!” Ninh Tiểu Thanh nói.

Cô ta muốn bắt Lâm Ẩn phải cúi đầu, thừa nhận mình là một thằng vô dụng cho bằng được.

Lâm Ẩn chỉ lắc đầu, anh không buồn giải thích.

“Sao hả, Tiểu Thanh đụng trúng chỗ đau của anh rồi chứ gì? Tôi chưa từng thấy ai có tài năng mà lại đi làm trợ lý cho vợ mình đâu.” Một thanh niên giở giọng châm chọc.

“Vô dụng thì thôi đi, cần phải giả vờ giả vĩnh làm chi, hở ra là bảo xây dựng tập đoàn đá quý ở thủ đô nữa kia chứ. Anh cứ ngoan ngoãn thừa nhận mình là một thằng ăn bám Trương Kỳ Mạt là xong rồi chứ gì?” Một thiếu nữ cất tiếng nói.

“Loại người này không biết mình là ai, da mặt cũng dày thật.”

Thấy Lâm Ẩn lắc đầu, những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ không vui.

Đồ vô dụng nên ngoan ngoãn cúi đầu trước tinh anh của xã hội như bọn họ mới đúng, còn ráng giữ thể diện nữa chứ, cứng miệng muốn chết.

“Nhìn bộ dạng của anh kia kìa, nói anh vô dụng mà anh còn không phục.” Ninh Tiểu Thanh cười lạnh: “Cũng được, đi thôi, Kỳ Mạt, chúng ta vào nhà hàng Long Đằng ăn cơm đi, mình đã đặt sẵn một phòng tiệc rồi.”

“Trong bữa tiệc, mình sẽ giới thiệu vài người có tiếng tăm trong thủ đô cho Kỳ Mạt, có một nhà đầu tư lớn nhất trong thành Trung Thiên Tinh đến dự nữa đấy, đến khi ấy hỏi thử ông ta là biết ngay rốt cuộc Lâm Ẩn có nói dối hay không chứ gì.” Ninh Tiểu Thanh nói bằng vẻ mặt đùa bỡn.

“Tiểu Thanh tài thật, đến nhà đầu tư lớn nhất trong thành Trung Thiên Tinh mà cậu cũng có tùy tiện mời đến.”

“Ha ha, Ninh Tiểu Thanh giỏi thật, lần nào họp mặt bạn bè thì cậu cũng giới thiệu vài người có địa vị cao cho bọn mình làm quen, giúp bạn bè có cơ hội kiếm tiền, cậu đúng là người trọng nghĩa khí!”

“Kỳ Mạt, đi thôi, mọi người cùng vào đi,, hôm nay nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của thằng vô dụng Lâm Ẩn này ra, để loại người này sống chung với cậu, mình còn thấy ghê tởm nữa kìa, đúng là thứ cặn bã!”

Ninh Tiểu Thanh vừa mới nói dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu bàn tán rầm rộ.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt hơi sa sầm, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, cô quay sang nhìn Lâm Ẩn.

Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh nói với cô: “Kỳ Mạt, đi ăn chung đi, chỉ là một bữa cơm mà thôi.”

Ninh Tiểu Thanh đưa một nhóm bạn học cũ ngông nghênh đi vào trong nhà hàng Long Đằng, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt theo sau cùng.

Phòng ăn ở tầng ba trong nhà hàng Long Đằng, Ninh Tiểu Thanh đã bao sẵn cả tầng từ trước.

Phòng ăn trên tầng này được trang trí rất độc đáo, chiếc đèn phong cách Tây tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, bàn ghế và dụng cụ ăn uống đều tương đối tinh tế, bốn bề toát ra vẻ sang trọng.

Ninh Tiểu Thanh bước thẳng đến ghế chủ tọa, cô ta búng ngón tay, một nữ nhân viên phục vụ bước đến trước mặt cô ta.

“Louis XIII, pudding kiểu Pháp, trứng cá muối, gan béo,… Cho mỗi người một phần.” Ninh Tiểu Thanh gọi món một cách thành thạo.

Sau khi nói dứt lời, Ninh Tiểu Thanh ném thực đơn sang một bên rồi tỏ vẻ hào phóng: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần phải khách sáo với tôi.”

“Tiểu Thanh hào phóng quá, khí phách hết sức!”

“Cũng chỉ có một mình Tiểu Thanh giỏi giang đến cỡ này thôi, có thể tùy tiện bao cả tầng trong nhà hàng Long Đằng, muốn ăn cơm trong nhà hàng Long Đằng thì phải đặt trước đấy.”

Mọi người ngồi ở đây đều liên tục mở miệng tâng bốc.

Ninh Tiểu Thanh tỏ ra rất hài lòng, đây là hiệu quả mà cô ta muốn, thân là người đứng đầu trong nhóm bạn bè cũ, tổ chức họp mặt bạn bè cũng chỉ để thỏa mãn lòng tham hư vinh và muốn chứng tỏ mình hơn người mà thôi.

Vài chiếc xe đẩy thức ăn bằng thạch anh được nữ phục vụ đẩy đến, những món ăn tinh tế được bưng lên bàn.

Ninh Tiểu Thanh cầm ly rượu chân cao của mình lên hớp một ngụm vang đỏ, rồi nhìn Lâm Ẩn: “Lâm Ẩn, không phải anh nói đã đàm phán với Thành Trung Thiên Tinh xong rồi, chuẩn bị mua lại một tòa nhà thương mại sao? Tôi cũng có một vài sản nghiệp trong thành Trung Thiên Tinh, kỳ quặc thật, tòa nhà mà anh mua nằm ở vị trí nào thế? Giá cả bao nhiêu?”

Lâm Ẩn nhìn Ninh Tiểu Thanh rồi nói: “Đàn em của tôi đi mua, tôi cũng chẳng biết giá cả bao nhiêu.”

“Ha ha.” Ninh Tiểu Thanh không khỏi phì cười, rượu vang đỏ trong miệng bị ứa ra một ít.

“Anh đến để mua vui hả? Lâm Ẩn.” Một cô gái cười mỉa.

“Còn nói là đàn em đi làm, không biết giá cả nữa kia đấy? Anh giỏi giang đến mức này kia à? Vụ làm ăn hơn một triệu mà cũng không hỏi đến, chỉ để cho đàn em đi giải quyết thôi à?” Một người đàn ông khác cười lạnh, hoàn toàn không tin tưởng lời Lâm Ẩn nói.

“Bội phục bội phục, anh giả vờ cũng ra dáng lắm đấy, suýt nữa tôi đã tin tưởng rồi!” Lại có một người đàn ông khác nói với vẻ kỳ quặc.

Lâm Ẩn lười không muốn giải thích, chỉ cầm ly rượu vang đỏ lên thưởng thức.

Đúng là anh không biết tòa nhà thành Trung Thiên Tinh đáng giá bao nhiêu, bởi vì vốn không cần phải để ý đến vấn đề này.

“Được rồi, Lâm Ẩn, những gì anh nói tôi đều tin hết.” Ninh Tiểu Thanh nói với vẻ bỡn cợt: “Anh không biết giá cả là bao nhiêu, vậy mời anh nói cho tôi biết anh mời công ty nào, người nào đi thương lượng với thành Trung Thiên Tinh?”

“Không biết.” Lâm Ẩn hờ hững đáp lại cô ta.

Lâm Ẩn chỉ cần đánh tiếng với Đường Hôi, mà Đường Hôi sẽ không để cho Lâm Ẩn lo lắng về chuyện cỏn con như thế này.

“Không biết?” Ninh Tiểu Thanh gần như bụm miệng bật cười lớn, cô cảm thấy Lâm Ẩn nực cười quá đỗi.

Làm gì có ai giả vờ giả vịt đến mức này? Đã bị người khác vạch trần bộ mặt thật rồi mà còn ráng vờ vĩnh tiếp nữa?

“Được thôi, Lâm Ẩn, cứ coi như những gì anh nói là thật đi.” Ninh Tiểu Thanh châm chọc: “Vậy thì Lâm Ẩn, anh nói muốn giúp Kỳ Mạt mở tập đoàn đá quý ở thủ đô, vậy thì anh đã đàm phán với xưởng sản xuất, nguồn hàng và kênh buôn bán xong chưa? Anh có biết phải cần phải tốn bao nhiêu tài nguyên mới có thể mở được tập đoàn đá quý ở thủ đô hay không? Rồi chuẩn bị khi nào khai trương?”

Nói đùa kiểu gì thế, không biết phải hao tốn bao nhiêu tài nguyên thương mại, đầu tư bao nhiêu tiền của mới có thể mở nổi tập đoàn đá quý cỡ lớn ở thủ đô.

Đừng nói là cái thằng vô dụng như Lâm Ẩn, đến người có Ninh thị chống lưng cho như Ninh Tiểu Thanh cô đây mà muốn mở tập đoàn đá quý hàng thật giá thật ở thủ đô, cũng sẽ gặp khó khăn lớn.

Lâm Ẩn nói: “Lúc khai trương cô có thể đến tham quan.”

“Ha ha, còn tham quan nữa à?” Ninh Tiểu Thanh cười mỉa: “Được lắm, Kỳ Mạt, đợi đến này khai trương anh phải mời tôi đấy, chắc chắn tôi sẽ tặng một món quà lớn cho anh!”

“Đúng rồi, hôm nay tôi có mời một ông lớn trong giới kinh doanh đến dự tiệc, ông ta rất có sức ảnh hưởng khu Trung Thiên, thành Trung Thiên Tinh do ông ta đầu tư xây dựng đấy.” Ninh Tiểu Thanh nói.

“Ông lớn trong giới kinh doanh này tên là Đồ Sơn, Lâm Ẩn, chắc anh phải nghe đến tên người này rồi chứ?” Ninh Tiểu Thanh nói bằng giọng bỡn cợt.

“Đồ Sơn? Không biết.” Lâm Ẩn đáp lại.

Ninh Tiểu Thanh nói: “Không quen biết à? Vậy sao anh có thể đàm phán thành công mối làm ăn lớn thế này ở thành Trung Thiên Tinh.”

Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tôi muốn làm ăn ở khu Trung Thiên mà cần phải phải ý kiến ông ta à?”

“Ghê thật nhỉ! Đến tổng giám đốc Đồ mà cũng không xem ra gì!” Ninh Tiểu Thanh cười lạnh: “Họ Lâm, anh cứ tiếp tục giả vờ đi.”

“Để tôi xem xem anh có thể giả vờ đến khi nào! Đợi lát nữa tổng giám đốc Đồ, Đồ Sơn sẽ đến đây, tôi muốn xem xem anh lấp liếm thế nào!” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ khinh thường: “Tôi sẽ nhờ tổng giám đốc Đồ hỏi thẳng xem rốt cuộc anh đã mua tòa nhà nào của ông ta.”

Cái tên này giỏi chém gió thật, đúng là cái đồ ba hoa chích chòe, một tên vô dụng mà cứ thích coi mình là ông lớn!

Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý, hôm nay nhất định phải để Lâm Ẩn mất hết mặt mũi, lát nữa phải vả nát mặt vợ chồng Lâm Ẩn mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.