“Cô chủ cẩn thận một chút, người này là một cao thủ Nhân Tiên!”, bên tai Trình Trình vang lên giọng nói nặng nề của chú Tần.
“Một Nhân Tiên sao có thể chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này được, hơn nữa hình như Nhân Tiên này còn có thù oán với Lâm Ẩn nữa”, ánh mắt Tiểu Tuyết cũng trở nên nặng nề, bên trong bí cảnh Côn Luân rất ít khi nhìn thấy cao thủ Địa Tiên cảnh đi lại, trên cơ bản cao thủ Nhân Tiên chính là người mạnh nhất để giao tiếp với bên ngoài của các gia tộc.
“Bí tàng Địa Tiên ở đây đã từng có cao thủ Địa Tiên cảnh đến, những thứ tốt đều đã bị lấy đi rồi, không thể hấp dẫn cao thủ Nhân Tiên tới mới đúng, chắc chắn là tai hoạ thằng nhóc này rước tới!”, chú Tần nhỏ giọng nói.
“Chú Tần, chú có thể ngăn cản Nhân Tiên này không?”, Tiểu Tuyết nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lâm Ẩn còn trẻ mà lực chiến đã cao như thế, cháu muốn để anh ta thay thế gia tộc chúng ta đi tham gia luận võ!”.
“Cái gì!”.
Chú Tần cực kỳ ngạc nhiên nói: “Cô chủ, cô phải hiểu rằng mình chỉ có một cơ hội mời người thôi, hơn nữa việc đó sẽ ảnh hưởng đến con đường sau này của cô. Thật ra mấy chàng trai của các gia tộc kia cũng không tệ, hơn nữa còn một lòng một dạ với cô nữa”.
“Chú Tần, chú không cần nhiều lời, cháu cảm thấy Lâm Ẩn thích hợp nhất!”, Tiểu Tuyết kiên quyết nói.
…
Lâm Ẩn nặng nề nhìn tu sĩ mặc áo dài đỏ thẫm, áp lực trên người người này hoàn toàn hơn hẳn đám người cụ ông nhà họ Cao, chắc chắn thật sự là cao thủ Nhân Tiên.
“Ông là ai?”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.
Tuy người trước mắt có thực lực rất mạnh, nhưng chưa chắc anh không thể đấu một trận.
“Tôi là ai á?”.
Tu sĩ cười kiêu ngạo nói: “Mười ngày trước, cậu giết chết sư huynh không ra hồn kia của tôi, hại tôi nghìn dặm xa xôi chạy đến đây từ núi Côn Khư, tuy sư huynh kia của tôi không nên thân, nhưng cậu không không thể động vào ông ấy được!”.
“Người ông nói chỉ là một kẻ vô dụng, giết thì giết thôi!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Nhóc con kiêu ngạo!”, cụ ông nhà họ Cao tỏ vẻ vui mừng, lão ta không ngờ đối mặt với một cao thủ không nhìn ra sâu cạn mà Lâm Ẩn vẫn dám kiêu ngạo như thế, lúc này chính là cơ hội của bọn họ.
Vốn nếu không có tu sĩ này đến đây, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ chết trên tay Lâm Ẩn, nhưng bây giờ chẳng những bọn họ không chết, có lẽ còn có thể bám víu lên một cao thủ Nhân Tiên nữa.
Mấy người khác thầm nói một tiếng “đồ không ra gì”, bọn họ vốn cũng muốn lên tiếng, không ngờ bị Cao Huyền giành nói trước.
“Lâm Ẩn, hôm nay chính là ngày chết của cậu”.
“Không biết trời cao đất rộng!”.
Mấy người còn lại cũng đều nói.
“Ồn ào!”.
Tu sĩ thay đổi sắc mặt, đánh một chưởng về phía Cao Huyền ở gần mình nhất.
Ầm!
Sức mạnh một chưởng của cao thủ Nhân Tiên vô cùng kinh khủng, Cao Huyền trực tiếp bị tu sĩ mặc áo dài đỏ đánh bay, trong mắt còn mang theo vẻ khó tin, không biết vì sao vị cường giả này lại ra tay với mình.
“Tiền bối!”.
Cao Huyền phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa đứng dậy, sợ hãi nhìn tu sĩ mặc áo choàng đỏ thẫm.
Đàm Khang và Phòng Bưu cũng sợ tới mức tái mặt, theo bản năng lùi về sau mấy bước, đứng cách xa tu sĩ.
“Tôi nói chuyện với cậu ta, khi nào đến lượt các người xen mồm vào hả?”, tu sĩ không thèm nhìn Cao Huyền đang hộc máu lấy một cái, đi thẳng về phía Lâm Ẩn, lạnh lùng nói:
“Tuy tôi không có cảm tình gì với sư huynh kia của mình, ông ta chết rồi tôi cũng ít đi một gánh nặng, nhưng nếu tôi không làm gì, người đời còn không cho rằng Tôn Văn Đống tôi dễ ức hiếp sao!”.
“Tôn Văn Đống, thân tín của nhà họ Bạch!”, bên tai Tiểu Tuyết vang lên giọng nói cảnh cáo của chú Tần: “Cô chủ, chuyện này tôi sẽ không ra tay, một Lâm Ẩn không đáng để chúng ta trở mặt với nhà họ Bạch”.
“Vậy quan sát một lát đã!”, trong mắt Tiểu Tuyết cũng hiện lên vẻ chần chừ, nhà họ Bạch là một trong tám vương tộc lớn, mấy năm nay thế lực nhà bọn họ phát triển rất tốt, vì một Lâm Ẩn mà trở mặt với nhà họ Bạch thật sự không thích hợp.
“Bớt nói nhảm đi!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói với Tôn Văn Đống.
“Được được được!”.
Trong mắt Tôn Văn Đống loé lên chút không vui.
“Đã lâu lắm rồi không ai dám nói thế với tôi đâu, vốn là cậu tiêu diệt một gánh nặng thay tôi, tôi định giữ cho cậu toàn thây, nhưng bây giờ tôi muốn khiến cậu chết không toàn thây!”.
Tôn Văn Đống nổi giận gầm lên, sau lưng có một đôi cánh sương mù màu đen xuất hiện, từ trên không trung lao về phía Lâm Ẩn.
“Người đời đều nói Nhân Tiên mạnh, hôm nay tôi sẽ lấy thân thể người phàm, áp đảo Nhân Tiên!”.
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên lạnh lẽo, chân nguyên quanh người chuyển động, nhìn chằm chằm Tôn Văn Đống đang lao xuống.
Tôn Văn Đống nở nụ cười, tay áo liên tục múa may đánh ra hai con rồng đen âm khí dày đặc dài tới hai mươi trượng.
Thần Long vốn là một loại vật cát tường và bá đạo, nhưng con Trường Long mà Tôn Văn Đống đánh ra lại có âm khí dày đặc, nét mặt dữ tợn.
Trường Long bay lượn trên không, những người đang xem chiến xung quanh cảm thấy nhiệt độ không khí chợt giảm xuống rất nhiều, có cảm giác rất lạnh lẽo.
“Thật tiếc cho Lâm Ẩn này!”, chú Tần thở dài.
Một đòn này, Tôn Văn Đống đã sử dụng tới bảy phần lực, với sức mạnh kia, dù là ông ấy ra tay cũng phải cẩn thận, Lâm Ẩn mới chỉ bước một nửa vào Nhân Tiên, sau có thể đỡ được chứ.
“Lên cho tôi!”.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, ngón tay thành kiếm rạch về phía trước.
Một luồn ánh kiếm sáng rực bay lên cao, chém về phía hai con rồng chứa đầy âm khí kia.
“Cút!”.
Tôn Văn Đống gầm lên một tiếng, hai con rồng cũng đánh về phía kiếm khí.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Ánh kiếm và âm khí biến mất trong không trung, dư âm việc nó đụng vào nhau khiến cây cối trong vòng một cây số đều muốn tàn lụi.
“Phiền phức!”.
Lâm Ẩn nhíu mày, khi nãy tuy chỉ mới bắt đầu đánh nhau, nhưng anh có thể cảm nhận được cao thủ Nhân Tiên thật sự hơi phiền phức, hơn nữa bây giờ anh không thể sử dụng Long Điển Chí Tôn ra tay, trong bí cảnh Côn Luân có kẻ thù của Long phủ, nếu để lộ mình tu luyện Long Điển Chí Tôn có thể sẽ dẫn tới một vài kẻ thù mạnh, chỉ có thể đấu bằng Kiếm Kinh của Liễu Bạch Y đưa tới thôi.
Tuy Kiếm Kinh cũng rất mạnh, nhưng dù sao cũng không phải thủ đoạn mạnh nhất của anh, muốn xử lý Nhân Tiên như Tôn Văn Đống vẫn có hơi khó khăn.
Tôn Văn Đống đứng trên trời cũng nhíu mày, khi nãy ông ta đã sử dụng bảy phần lực, nhưng lại không thể xử lý một nhân vật nhỏ mới bước chân một nửa vào Nhân Tiên.
‘Tuyệt đối không thể giữ tên này lại được’.
Tôn Văn Đống thầm nghĩ trong lòng, ở độ tuổi này đã có thực lực như thế, còn mạnh hơn con cháu dòng chính của chủ nhà họ Bạch mấy phần, có lẽ chỉ có thánh tử nhà họ Bạch mới có thể đấu với Lâm Ẩn thôi.
Lúc này không tiêu diệt anh, đợi Lâm Ẩn dần trưởng thành rồi, kẻ xui xẻo sẽ chính là ông ta.
“Lâm Ẩn, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết không thể xúc phạm uy nghiêm đến của Nhân Tiên!”.
Tôn Văn Đống cực kỳ kiêu ngạo nói.
Ông ta thân là khách khanh của nhà họ Bạch, cao thủ Nhân Tiên, coi như một người thượng đẳng trong bí cảnh Côn Luân, các Thần cảnh và nửa bước Nhân Tiên bình thường đều rất nghe lời ông ta, trên người cũng mang theo chút khí phách.
“Vậy sao?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi lại.
Tôn Văn Đống muốn tiêu diệt anh, sao anh không muốn tiêu diệt ông ta được.
“Cha!”.
Tôn Văn Đống quát khẽ một tiếng, người ông ta vụt lên một cái, biến thành một bóng người mơ hồ, xuất hiện bên cạnh Lâm Ẩn với một góc độ kỳ lạ, khó tin. Hai tay xuất hiện một cái mặt quỷ, trên răng nanh của mặt quỷ có ánh sáng màu xanh lá, vừa nhìn đã biết là có kịch độc.
Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ này, chẳng những Lâm Ẩn không sợ hãi, ngược lại còn vui mừng.