Trong mắt Kiền Tam cũng lộ vẻ vui mừng, cung kính đứng một bên.
Kiền Hải chính là một cao thủ đỉnh cao Địa Tiên trung kỳ, cũng nằm top năm trong những Địa Tiên của gia tộc.
Mãi đến lúc này.
Ông ta mới hiểu trong gia tộc xem trọng kinh Toạ Vong và tàn dư của Long Phủ đến mức nào.
Ông cụ nhìn Kiền Húc, tỏ vẻ vui mừng nói:
“Tốt lắm, lần này cháu thông báo đúng lúc, nếu không vẫn không biết Lâm Ẩn giết Thanh Huyền lại là tàn dư của Long Phủ đâu, lần này nếu có thể giành được kinh Toạ Vong, các cháu sẽ là công thần của gia tộc!”
Nhắc tới Lâm Ẩn, trong mắt Kiền Húc hiện lên chút độc ác. Gã đường đường là con cưng trong bí cảnh, lại bị một tàn dư của Long Phủ ở thế giới thường ép đến mức phải sử dụng bùa Đại Na Di, phải biết rằng gồm cả tấm mà gã đã sử dụng kia, trong gia tộc chỉ có ba tấm bùa Đại Na Di thôi,.
Kiền Húc nhỏ giọng nói lại một lượt những chuyện xảy ra ở thung lũng Sương Mù, sau đó hỏi:
“Ông nội Hải, bên cạnh Lâm Ẩn kia có tiểu thiên sư thế hệ này của núi Long Hổ, đến lúc đó nếu tiểu thiên sư bảo vệ cậu ta…”
Kiền Hải nghe Kiền Húc kể lại xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ một tàn dư của Long Phủ xuất thân từ thế giới thường lại có thể đánh bại tinh nhuệ của vương tộc hoàng tộc trong bí cảnh, còn dám công khai nhằm vào ba nhà bọn họ.
“Cháu nói người của nhà họ Thanh và nhà họ Trịnh bị Lâm Ẩn giết chết, tôi tớ của nhà họ Kiền chúng ta cũng không còn lại một ai?”
“Vâng!”
Kiền Húc cúi đầu.
“Nếu vậy thì trực tiếp tới đó đi, tìm thấy Lâm Ẩn thì phế bỏ cậu ta, sau đó bắt người nhà của cậu ta, không tin cậu ta sẽ không đưa kinh Toạ Vong ra, đúng lúc xem thử Sơn Hải Thiên Tiên để lại thứ gì, ông ấy chính là nhân vật cả cụ ông nhà họ Kiền chúng ta cũng phải nhìn lên đấy!”
Kiền Hải gật nhẹ đầu nói.
“Dù là tiểu thiên sư của núi Long Hổ cũng thế, nếu dám ngăn cản tôi thì đều chém hết, tôi rất muốn xem thử người của Long Hổ dám giết lên núi Côn Khư, gây chuyện với nhà họ Kiền chúng ta không”.
Kiền Hải cười lạnh, rõ ràng lão ta không coi núi Long Hổ ra gì cả.
Kiền Húc cũng cười lạnh, nỗi nhục Lâm Ẩn mang đến cho gã, lần này gã phải trả về, cho dù người nhà hay bạn bè của Lâm Ẩn cũng không cần thiết phải sống trên đời này nữa.
…
Bên ngoài thung lũng Sương Mù.
Sau khi ra khỏi thung lũng Sương Mù, Lâm Ẩn bèn dẫn cụ Tiền, Thanh Long và Tửu Đạo Nhân trở về nhà họ Mã, qua mấy trận đại chiến, lúc này anh cũng có hơi mệt mỏi.
Còn Tửu Đạo Nhân thì lo lắng người của bí cảnh Côn Luân và Toà Thánh gây chuyện, khoảng thời gian này sẽ ở bên cạnh Lâm Ẩn, mãi đến khi hai người đi thăm dò rừng Ma Quỷ.
Bạch Vũ cũng dẫn người nhà họ Bạch đến nhà họ Mã theo Lâm Ẩn, từ nụ cười trên mặt hắn ta có thể nhìn ra đã nhận được không ít lợi ích trong động phủ.
Còn rất nhiều người trong bí cảnh Côn Luân lại thấy không cam lòng, vẫn ở lại bên ngoài thung lũng Sương Mù.
Một vài dòng chính của gia tộc và người của giới võ đạo đạt thành nhận thức chung, trực tiếp chia sẻ tình huống trong động phủ, kêu bọn họ đi vào, có được thứ gì, các gia tộc lớn bọn họ lấy vật đổi vật.
Nhưng chỉ giới hạn ở cao thủ Thần cảnh, người dưới Thần cảnh ngay cả đòn tấn công của một kiếm cũng không tiếp được, càng khỏi nói tới được thưởng.
Nhưng người của giới võ đạo không tin, dù sao kho báu ngay trước mặt, ai không muốn có được chút cơ duyên, đều liều mình xông vào động phủ.
Người trong bí cảnh Côn Luân cũng không ngăn cản, dù sao Lâm Ẩn vừa mới khiến bọn họ sợ chết khiếp, Tửu Đạo Nhân cũng đã cảnh cáo bọn họ, bây giờ bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng.
Sau khi vào nhà họ Mã, Lâm Ẩn bèn thông báo với Thần cảnh ở lại Lang Gia và ông cậu Diệp Đạp Thiên đến đó vào trận một lần, nhưng dặn dò bọn họ đừng quá cố, nếu may mắn còn có thể có được chút gì đó.
Mã Giáp và Tạ Viễn nghe Lâm Ẩn giới thiệu xong cũng hứng thú chạy đến thung lũng Sương Mù muốn thử một lần.
Lâm Ẩn không nói gì về chuyện này, cũng không quan tâm.
“Cậu nhận được một đệ tử tốt đấy”.
Tửu Đạo Nhân nhìn cô nhóc Thẩm Xuyến trước mặt, cười nói. Trong lời nói mang theo chút hâm mộ, tuy thiên phú của lão rất tốt, nhưng đương nhiên không thể sánh bằng thiên tài có thể chất đặc biệt trời sinh rồi.
Dẫu sao lão thiên sư – sư phụ của lão chính là linh thể Lôi trời sinh, mà thầy của lão cũng là thiên sư mạnh nhất núi Long Hổ nghìn năm qua, cũng là thể chất đặc biệt thứ hai của núi Long Hổ, bây giờ Lâm Ẩn còn nhỏ tuổi đã nhận được một đệ tử có thể chất đặc biệt, sao có thể không khiến lão thấy hâm mộ được.
“Cơ duyên xảo hợp”.
Lâm Ẩn sờ đầu Thẩm Xuyến cười nói.
Mấy người Đông Đan đến Nam Dương muốn tìm chút cơ duyên, nhưng lo Thẩm Xuyến xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên trực tiếp dẫn cô bé đến đây luôn.
Vào lúc hai người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên cả hai đều cùng lúc nhướng mày.
“Lâm Ẩn ở đâu, lăn ra đây cho tôi!”
Giọng nói của Kiền Tam quanh quẩn trên không trung nhà họ Mã.
“Cao nhân phương nào đến nhà họ Mã của tôi đấy!”
Mã Giáp lớn tiếng hỏi, bay vút lên cao, bây giờ cụ ta đã hiểu rõ sức mạnh của Lâm Ẩn, muốn cột chặt nhà họ Mã lên trên con tàu lớn là nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Mã Giáp vừa mới bay lên trời đã nhìn thấy một ông lão mặc đồ đen dẫn theo hai người đi nhanh về phía này.
“Phụt!”
Mã Giáp chỉ nhìn thoáng qua ông lão, lồng ngực đã như bị búa tạ đập xuống, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.
Quá mạnh mẽ!
Đây là lần đầu tiên cụ ta gặp người kinh khủng như thế.
Cụ ta cảm thấy dù là cậu Ẩn cũng không phải đối thủ của ông lão trước mặt.
Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân liếc nhìn nhau, lập tức xuất hiện bên cạnh Mã Giáp.
Lâm Ẩn nhìn ông lão trước mắt, sắc mặt nặng nề, nói với Mã Giáp: “Ông đi trông nom Thẩm Xuyến”.
“Vâng vâng vâng!”
Mã Giáp liên tục gật đầu, nhanh chóng bay đến chỗ Thẩm Xuyến, cụ ta không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, đừng thấy cụ ta là một cao thủ Thần cảnh, nhưng lúc này còn chả khác gì con kiến.
Lúc này Bạch Vũ ở trong nhà họ Mã cũng dẫn theo khách khanh ra ngoài.
Nhìn thấy ông lão mặc đồ đen trong không trung, khách khanh biến sắc, giật mình kêu lên.
“Sao ông ta lại đến đây!”
Sắc mặt Bạch Vũ cũng rất nặng nề, nhỏ giọng hỏi: “Ông lão kia là ai?”
“Kiền Hải, cao thủ Địa Tiên của nhà họ Kiền!”, khách khanh đứng bên cạnh Bạch Vũ nhỏ giọng nói: “Trăm năm trước tôi theo gia chủ đến nhà họ Kiền, từng gặp người này một lần, chính là nhân vật lớn thật sự của nhà họ Kiền, trăm năm trước đã là cao thủ Địa Tiên trung kỳ, dù Địa Tiên trong bí cảnh Côn Luân cũng chưa tới hai mươi người là đối thủ của lão ta”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Bạch Vũ lập tức thay đổi.
Trong bí cảnh Côn Luân, trong vương tộc hoàng tộc ít thì có mười mấy cao thủ Địa Tiên, nhiều cũng chỉ hai mươi mấy, hơn nữa đa số người sau khi đột phá Địa Tiên hao hết tiềm lực, sẽ rất khó đột phá thêm, Địa Tiên trung kỳ đã là cao thủ thật sự rồi.
‘Ngay cả cao thủ Địa Tiên trung kỳ cũng đến đây, nhà họ Kiền bỏ hết vốn liếng như thế, xem ra sắp có chuyện lớn xảy ra rồi’.
Bạch Vũ thầm thấy không ổn.
Hắn ta vốn tưởng dù bọn họ trở lại Côn Luân, tin tức truyền ra ngoài, ba nhà kia cũng chỉ phái một hai cao thủ Địa Tiên sơ kỳ xuống thế giới thường thôi, không ngờ lại trực tiếp phái Kiền Hải xuống, vị cao thủ trăm năm trước đã là Địa Tiên trung kỳ này, không biết thực lực bây giờ đã mạnh bao nhiêu rồi nữa.
Tuy thực lực của Tửu Đạo Nhân có thể nói là vô địch Nhân Tiên cảnh, có lẽ còn có thể đấu với Địa Tiên bình thường một trận, nhưng đối mặt với Kiền Hải là Địa Tiên trung kỳ, kết cục đã định sẵn rồi.
Kiền Hải đứng khoanh tay trong không trung nhìn xuống Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân, như thần vương trên chín tầng mây đang quan sát kiến vậy.
“Lâm Ẩn, cậu có thể trở thành Tiên cũng coi như kỳ tài ngút trời, bây giờ giao những thứ Long Phủ để lại ra đây, tôi sẽ giữ lại cho gia tộc phía sau cậu chút dòng máu!”
- -------------------