Vẻ mặt Lâm Tiếu kỳ quái, hắn ta cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Không ngờ Lâm Ẩn lại nói muốn giết hắn ta?
Theo như Lâm Tiếu thấy thì tên Lâm Ẩn này thật sự điên khùng.
Lúc ở thủ đô, ngay tại địa bàn của Lâm Ẩn, Lâm Huyền Đồ đã phá hủy cơ nghiệp của Lâm Ẩn, đánh cho thuộc hạ Lâm Ẩn tan tác, vậy mà Lâm Ẩn cũng chỉ dám chặt đứt một tay Lâm Huyền Đồ, điều đó không phải vì sợ sẽ chọc giận nhà họ Lâm ở Lang Gia sao?
Bây giờ Lâm Ẩn từ thủ đô đến Thương Châu, đến địa bàn nhà họ Lâm, thế mà dám dọa sẽ giết chét cậu hai nhà họ Lâm là hắn ta?
“Lâm Ẩn, lúc ở thủ đô cậu còn không dám giết Lâm Huyền Đồ, thế mà đến Thương Châu còn dám mạnh miệng nói giết tôi sao? Ha ha”, Lâm Tiếu cười lạnh: “Tôi nghĩ chắc hôm nay cậu bị tức phát điên rồi nên mới nói năng điên rồ như thế?".
"Nếu cậu không muốn giữ lại thể diện cho bản thân, vậy tôi sẽ giúp cậu!".
Lâm Tiếu khinh thường nói, hắn ta vẫy tay ra lệnh cho hai trưởng lão xử lý Lâm Ẩn và Tư Không Phú.
Nhưng lúc này động tác của Lâm Tiếu đột nhiên dừng lại, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhóm thanh niên Tư Không Phú dẫn theo đã bắt đầu ra tay.
Nhóm người này rất giỏi việc phá vỡ tuyến phòng thủ, bọn họ đẩy hết những người có mặt ở đó sang một bên, rồi canh gác các lối ra vào trong hội trường.
Vị trí của bọn họ khá tinh vi, trông giống như một đội hình chặn đứng hết tất cả mọi đường đi.
"Mấy người làm gì thế?"
Bộp!
Một số người nhà họ Lâm không phục đều bị đám thanh niên mặc sườn xám nam này đẩy xuống đất, giữ giặt hai tay.
Lâm Tiếu nhìn thấy cảnh này thì tái cả mặt, hắn ta nhìn thấy được một tin tức rất quan trọng.
Lâm Tiếu nhận ra trên cổ tay của đám thanh niên Tư Không Phú dẫn tới có xăm một hình rồng tinh xảo.
Đây là một dấu hiệu vô cùng đáng sợ, nó đại diện cho thân phận bí ẩn.
Trên đảo Hoàng Long, Lâm Tiếu đã từng nhìn thấy thuộc hạ của sư phụ Hoàng Long có xăm một hình rồng tương tự trên cổ tay.
Hoàng Long chân nhân là ai cơ chứ, ông ta chính là vị long vương lớn tuổi nhất trong năm long vương ở Long phủ! Thủ hạ của ông ta chính là Hoàng Long vệ nổi tiếng khắp thiên hạ!
Mà hình xăm rồng này chính là đặc trưng của năm đội Long Vệ của Long phủ!
Không ngờ Lâm Ẩn lại được Long phủ chống lưng? Còn mang cả Long Vệ đến Thương Châu nữa?
Đây là điều mà Lâm Tiếu không ngờ tới!
Phải biết dù hắn ta là đệ tử của Hoàng Long chân nhân, nhưng hắn ta cũng không thể mời người của Long Phủ ra mặt giúp đỡ được.
Sao Lâm Ẩn có thể chứ, tại sao cậu ta có thể khiến Long Vệ đi theo bảo vệ?
Bọn họ là đội Long Vệ nào trong năm đội thế?
"Thật sự lố lắng! Mấy người đang làm gì thế hả? Ở Thương Châu này còn có người dám chống lại nhà họ Lâm sao?", nhìn thấy hành động của nhóm người này, trưởng lão Lưu tức giận mắng.
“Đừng la hét om sòm nữa, cái danh nhà họ Lâm không dọa được tôi đâu”, Tư Không Phú thong thả nói: “Chuyện hôm nay không liên quan đến hai người, tránh sang một bên đứng xem. Nếu không thì tôi sẽ chơi cùng hai ông”.
Tư Không Phú vừa dứt lời thì đã gấp quạt lại, ông ta đứng dậy dẫn theo hai thanh niên có ánh mắt sắc như lưỡi kiếm đi tới, ông ta hét lên một tiếng rồi lao về phía hai trưởng lão nhà họ Lâm.
Soạt soạt soạt, tiếng gió vang lên, mấy người bọn họ lao vào đánh nhau.
Không rõ cảnh giới võ công của Tư Không Phú thế nào, nhưng thực lực ông ta rất mạnh, ông ta còn mang theo hai tinh nhuệ Long Vệ nữa, ông ta ngăn cản hai trưởng lão nhà họ Lâm dễ như ăn bánh vậy.
Lúc này chỉ còn lại Lâm Ẩn và Lâm Tiếu đứng nhìn nhau.
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc gì.
Lâm Tiếu thấy tình hình đã thay đổi thì có chút luống cuống.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một con mồi bị theo dõi, trong lòng vô cùng bất an.
"Lâm Ẩn à, có phải hiểu lầm gì không? Hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc chào mừng cậu trở về, có thể có nhiều chỗ không được chu toàn, nhưng đâu đến nỗi phải ra tay giết người chứ?", giọng điệu của Lâm Tiếu dịu hẳn đi, giọng nói cũng nhỏ hơn.
Hắn ta đã bị Lâm Ẩn dọa sợ, hắn đột nhiên cảm thấy hành vi của mình hôm nay có chút liều lĩnh, hắn ta không nên ép buộc Lâm Ẩn quá đáng.
“Không hiểu lầm, tôi đúng là muốn giết anh”, Lâm Ẩn nói thẳng, giọng điệu anh không chút cảm xúc.
"Cậu! Cậu ức hiếp người quá đáng rồi đấy!".
Lâm Tiếu đỏ bừng mặt, hắn ta vô cùng tức giận.
Hắn ta đường đường là cậu hai oai phong của nhà họ Lâm, đây là lần đầu tiên hắn ta bị khinh thường đến mức độ như vậy!
"Tôi muốn xem hôm nay Lâm Ẩn cậu hay Lâm Tiếu tôi sẽ phải đổ máu!".
Lâm Tiếu tức giận bước lên một bước, bước chân mạnh mẽ khiến toàn bộ sàn nhà dường như run lên.
Khí thế trên người hắn ta tăng vọt lên, khắp người phát ra âm thanh như sấm rền, hắn lao như gió về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn phất tay, năm ngón tay giơ ra nhanh như chớp, giống như dùng tay không đón gió.
Lâm Ẩn nhoáng cái đã bay lên không trung, anh đuổi theo bóng dáng Lâm Tiếu rồi chặn hắn ta lại, trên người anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Ầm!
Lâm Tiếu đưa tay phản đòn, hắn ta hất tay Lâm Ẩn ra, sau đó liên tiếp tung đòn về phía Lâm Ẩn.
Mỗi đòn đánh của hắn ta đều mang theo sức mạnh nặng ngàn cân, sức mạnh này có thể đập nát một ngọn núi nhỏ, uy lực vô cùng khủng khiếp.
Một chiêu của hắn ta chính là mười mấy cú đấm liên tiếp.
Lâm Ẩn bình tĩnh đỡ đòn, anh đỡ từng đòn một cách bài bản chính xác.
Thoạt nhìn thì động tác của Lâm Ẩn rất chậm chạp, nhưng lại giống như lưỡi kiếm sắc bén linh hoạt, mỗi một chiêu thức đều có thể loại bỏ được sức mạnh kinh khủng của Lâm Tiếu, hơn nữa còn đánh trúng sơ hở của hắn ta.
Chỉ trong một phút giao tranh, cả hai đã so chiêu hàng trăm hiệp.
Lâm Tiếu nặng nề lui về phía sau, hắn ta bị ép lùi về phía sau nên vẻ mặt trầm xuống.
"Lâm Ẩn, sao cậu có thể nhìn ra sở hở của tôi? Làm sao cậu có thể khiến Long Vệ đi theo bên mình?", Lâm Tiếu kinh ngạc nói.
Đúng vậy, chỉ sau vài hiệp đấu Lâm Tiếu càng đánh thì càng sợ hãi.
Hắn ta không thể nhìn thấu được thực lực của Lâm Ẩn.
Trình độ võ thuật của Lâm Ẩn cũng tương đương hắn ta, thậm chí còn kém hơn.
Nhưng chiêu thức của Lâm Ẩn rất kỳ lạ, như thể cậu ta có thể đoán được mọi đòn đánh của hắn ta vậy, giống như Lâm Ẩn cũng thành thạo những môn võ này.
Trình độ võ thuật của Lâm Ẩn vô cùng thâm sâu.
Phải biết rằng Lâm Tiếu là một kỳ tài võ thuật, ngoài việc kế thừa võ công chính thống của nhà họ Lâm ở Lang Gia, hắn ta còn là đệ tử của Hoàng Long chân nhân.
Dù là võ công của nhà họ Lâm ở Lang Gia hay của Long Phủ thì đều là võ công bí mật trong giới lánh đời, làm sao Lâm Ẩn có thể biết được?
Trong mắt Lâm Tiếu, sự tồn tại của Lâm Ẩn càng ngày càng trở nên bí ẩn.
Khóe miệng Lâm Ẩn xuất hiện vẻ giễu cợt.
"Người sắp chết tại sao lại có nhiều câu hỏi như thế?".
"Ha ha, cậu cho rằng bản thân thắng chắc rồi sao?".
Lâm Tiếu vô cùng tức giận.
"Phiên Hải Cầm Long!".
Trong phút chốc khí thế của Lâm Tiếu tăng vọt, toàn thân hắn ta giống như rồng biển, khí thế vô cùng mạnh mẽ, năm ngón tay hắn giơ lên không trung, sau đó mạnh mẽ đập xuống.
Đòn đánh này khiến không khí ngưng tụ lại cuồn cuộn như thủy triều, bàn ghế lập tức hóa thành mảnh vụn, cả tầng lầu rung chuyển giống như sắp sụp đổ.
Đối mặt với đòn đánh dữ dội như vậy nhưng Lâm Ẩn vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ lắc đầu.
"Chiêu thức này của anh còn chưa đủ thuần thục".
Sau đó Lâm Ẩn đột nhiên giơ tay lên, tư thế của anh thay đổi, động tác bắt đầu giống hệt như động tác của Lâm Tiếu.
Lâm Ẩn bay lên không trung, năm ngón tay giơ ra, anh vỗ tay một phát, một con rồng giống y như thật bay vút lên không trung, khí thế của nó vô cùng mạnh mẽ.
Chiêu thức giống hệt nhau, nhưng Lâm Ẩn sử dụng tàn nhẫn hơn, ác liệt hơn, mà độ thuần thục cũng hơn Lâm Tiếu rất nhiều!
Hai bóng hình nhanh chóng lao vào nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tiếng nổ vang lên, không khí nổi lên cuồn cuộn.
Ầm!
Lâm Tiếu nặng nề rơi từ không trung xuống đất, cả người hắn ta đầy máu, máu trong miệng không ngừng chảy ra, hắn ta không tin trợn to hai mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Cậu, cậu làm sao lại biết được võ công bí mật mà sư phụ đã dạy tôi…chuyện này, chuyện này không thể nào”, Lâm Tiếu thở hổn hển nói, ánh mắt hắn ta trở nên ngơ ngác, hắn ta không ngờ rằng Lâm Ẩn cũng biết tuyệt chiêu của hắn ta, hơn nữa còn sử dụng thuần thục hơn cả hắn.
Lâm Ẩn đáp xuống đất, anh chống tay sau lưng, anh đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Tiếu đang bò trên mặt đất như một con chó chết.