Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 61: Chương 61: Kinh hãi




“Anh nói gì?”

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Hồng Lăng trợn tròn nhìn Lâm Ẩn, giống như không tin vào lỗ tai mình. Vậy mà có tên đàn ông dám nói người thông minh xinh đẹp, còn đường đường là cô cả nhà họ Vương như cô ta mà không xứng làm bạn với anh?

“Láo xược! Lâm Ẩn, cậu muốn chết à. Địa vị của cô chủ là gì? Cho cậu thể diện cậu còn dám nói cô chủ không xứng làm bạn với cậu?” Hồ Minh Nhân cực kì tức giận nói.

Trong suy nghĩ của ông ta, không nói đến thân phận của cô chủ, cho dù ông ta tự mình ra mặt thì đồ vô dụng Lâm Ẩn cũng phải kính cẩn lễ phép mới đúng.

Thế mà cậu ta dám kiêu căng ngạo mạn như vậy.

“Lâm Ẩn, tôi thấy anh đúng là kẻ ngốc.” Vương Hồng Lăng tức đến mặt đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, cắn chặt đôi môi anh đào.

“Bắt đồ đáng ghét này lại, tôi phải dạy dỗ anh ta một trận.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh nói.

Rầm!

Hai người mặc áo đen bên ngoài lập tức mở cửa xông vào.

Hai khẩu súng đặt sau lưng Lâm Ẩn, khoảng cách không đến một mét.

Vẻ mặt hai người đó lạnh lùng, cách sử dụng súng rất thuần thục.

“Hừ!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, hai vai khẽ run, bị Lâm Ẩn làm tức giận đến không nhẹ.

“Tôi vốn định nói chuyện tử tế với anh, đừng không biết điều.” Vương Hồng Lăng cười khẩy nói: “Bây giờ, anh dập đầu nhận sai cho tôi.”

“Thẹn quá hóa giận?” Lâm Ẩn hứng thú nói, không chút để ý đến sự tồn tại của hai sát thủ đằng sau.

Anh vốn dĩ không thích kết bạn. Trên đời này không có mấy lọt được vào mắt của anh. Anh cũng chỉ nói thật mà thôi.

“Anh!” Vương Hồng Lăng tức giận nhìn Lâm Ẩn, lại bị lời nói của anh làm cho cứng họng.

Không ngờ Lâm Ẩn bị súng dí vào đầu còn có thể thản nhiên như vậy.

“Lâm Ẩn, anh không bị ngốc đấy chứ?” Vương Hồng Lăng liếc mắt nhìn kĩ Lâm Ẩn, trong mắt tò mò. Cô ta chưa gặp qua người đàn ông nào kì quái như vậy.

Cô ta không hiểu trong đầu Lâm Ẩn nghĩ gì.

Lúc trước chỉ cần cô ta hơi nhíu mày, những người tự xưng là con cháu nhà quyền thế đều sợ muốn chết. Có người rụt rè sợ hãi, có người vẻ mặt ôn hòa, nhưng không ai dám nói lời khó nghe. Đâu có kiêu ngạo kiên cường giống Lâm Ẩn?

Nhưng hôm nay lại thấy cảnh súng đặt trên đầu mà Lâm Ẩn vẫn không chút sợ hãi?

“Bảo thuộc hạ của cô cút ra.” Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Vì cô là con gái nên tôi không so đo với cô.”

“Ha ha.” Vương Hồng Lăng nâng tay che miệng cười khanh khách, cô ta thật sự cảm thấy Lâm Ẩn rất buồn cười.

“Lâm Ẩn, tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề phải không?” Hồ Minh Nhân lạnh lùng nói, cũng không hiểu Lâm Ẩn dựa vào đâu mà tự tin thế. “Tôi tưởng cậu là người tài trong giới sưu tầm nhưng với đầu óc này của cậu, cũng không biết trình độ giám định bảo vật của cậu học kiểu gì mà được.”

“Cô chủ, tôi thấy cô căn bản không cần quan tâm đến loại người như vậy. Yêu thích cậu ta cũng vô dụng, cậu ta chính là đồ ngốc.” Vẻ mặt Hồ Minh Nhân nghiêm túc nói: “Tôi nghi ngờ cậu ta ở Minh Bảo Hiên, có phải đầu óc đột nhiên thông suốt hay không, nên mới nói cái bình sứ kia là đổ giả rồi đập nát nó. Căn bản không phải dựa vào năng lực xuất chúng mà nhìn ra.”

Vương Hồng Lăng cười không khép nổi miệng, không tin hỏi: “Không thể nào? Tôi cho ông sắp xếp tỉ mỉ, vậy mà đồ ngốc này nói linh tinh lại đoán đúng? Vậy cũng quá buồn cười rồi.”

“Cô chủ, hơn nửa là như vậy.” Hồ Minh Nhân nghiêm mặt lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng gặp được cao nhân lánh đời, dọa tôi một trận. Đồ giả mà những người tinh anh của đoàn đội tỉ mỉ làm ra, không ngờ lại bị đồ ngốc này liếc mắt là nhìn ra.”

“A Lục, A Thất. Hai người các cậu đem anh ta xuống lầu dậy dỗ một trận rồi vứt xuống xen đường là được.” Vương Hồng Lăng tùy ý vẫy tay, giống như không còn hứng thú.

Cô ta còn tưởng gặp được một người đàn ông có chút thú vị, cho nên mới nói nhiều với Lâm Ẩn như vậy.

Bây giờ xem ra Lâm Ẩn cũng chỉ là đồ ngốc.

Cô ta cũng thật sự cảm thấy Lâm Ẩn có chút đáng thương, không chỉ ở nhà bị bố mẹ vợ khinh thường mà đầu óc còn có vấn đề. Cô ta đường đường là cô cả nhà họ Vương, lười so đo với con sâu ngốc nghếch này.

“Á!”

Ngay khi Vương Hồng Lăng mất đi hứng thú, cảm thấy không có gì thú vị, một chuyện khiến cô ta khiếp sợ đã xảy ra.

Hai sát thủ độc ác A Lục và A Thất đột nhiên ngã xụi lơ trên đất. Ngay cả súng cũng rơi xuống chân Lâm Ẩn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Vương Hồng Lăng cực kì chấn động, không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Lâm Ẩn trở tay lắc một chút, trong nháy mắt A Lục và A Thất giống như bị điện giật, kêu thảm thiết nằm xụi lơ trên đất.

Nhưng vấn đề là Lâm Ẩn không hề xoay người, cũng không có liếc nhìn A Lục và A Thất, thế nào mà làm được chuyện này?

Lâm Ẩn đứng im tại chỗ, cười như không cười nhìn Vương Hồng Lăng.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Ẩn, sắc mặt Vương Hồng Lăng thay đổi, bị dáng vẻ của anh dọa sợ.

Cô ta hiểu rõ thực lực của của A Lục và A Thất.

Bọn họ là trẻ mồ côi sinh đôi, từ nhỏ đã được một tổ chức sát thủ Châu Mỹ nhận nuôi, thực hiện các hình thức huấn luyện cơ thể địa ngục. Mười sáu mười bảy tuổi đã bị vứt trên một hòn đảo biệt lập, cùng với những đứa trẻ đến từ các quốc gia khác tiến hành cuộc chiến chém giết tàn khốc bằng hình thức nuôi cổ. Cuối cùng trở thành cổ vương, sinh tồn trên hòn đảo biệt lập cực kì khắc nghiệt ấy, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.

Sau mấy năm hai người sống lang bạt ở Châu Phi và Trung Đông, ở nơi mưa bom bão đạn hỗn loạn ấy trở nên nổi tiếng, cho dù ở trong giới sát thủ nước ngoài cũng là người độc ác nhất.

Từ sau khi dốc sức làm việc cho cô ta, họ đã giúp cô ta giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức. Có thể nói ở thành phố Thanh Vân, A Lục và A Thất chưa từng có lúc thất bại, gặp được đối thủ lợi hại cũng có thể dễ dàng giải quyết, chưa từng có ngoại lệ.

Nhưng bây giờ, ngay cả khi A Lục và A Thất sau lưng mang súng ra tay trước cũng bị Lâm Ẩn một chiêu đánh bại?

“Cậu! Cậu dám ra tay với người của cô chủ?” Hồ Minh Nhân cũng bị dọa cho ngây người, khó khăn lắm mới hoàn hồn, vừa sợ vừa giận.

“Cậu đừng tưởng có chút quyền cước công phu thì có thể làm bừa. Tôi xuống dưới lầu gọi vệ sĩ lên.” Hồ Minh Nhân tức giận nói, muốn chạy ra khỏi cửa xuống dưới lầu gọi người lên dạy dỗ Lâm Ẩn.

Rầm!

Lâm Ẩn đánh một chưởng vào gáy Hồ Minh Nhân. Cả người ông ta như bị điện giật, mềm nhũn ngất trên đất.

Môi anh đào của Vương Hồng Lăng hé mở, không dám tin nhìn Lâm Ẩn. Chợt phát hiện ra người đàn ông trước mặt này sâu không lường được, tuyêt đối không đơn giản.

Khiến cho cô ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Lâm Ẩn cười khẩy, bước đến chỗ Vương Hồng Lăng.

“Anh muốn làm gì?” Vương Hồng Lăng căng thẳng nói, vẻ mặt hoảng sợ, khí thế lúc trước hoàn toàn bị Lâm Ẩn làm cho kinh sợ.

“Anh đừng qua đây! Anh còn tiến lên tôi sẽ gọi người đấy.” Mặt Vương Hồng Lăng đỏ bừng, trong phòng chỉ còn hai người, không biết Lâm Ẩn muốn làm gì.

Hai tay cô ta khoanh trước ngực, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy, dáng vẻ tủi thân, giống như một cô gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.