“Nhà họ Bách Lý mạnh lắm sao?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi ông lão của nhà họ Bách Lý.
“Nhà họ Bách Lý của tôi ở trong bí cảnh cũng không tính là yếu, trong gia tộc có mười mấy cao thủ Thần cảnh, chủ nhà cũng đã bước một chân vào Nhân Tiên cảnh rồi, cũng coi như cao thủ một phương trong bí cảnh có đông đảo cao thủ!”.
Ông lão kiêu căng nhìn Lâm Ẩn, ông ta tin chỉ cần Lâm Ẩn không phải kẻ ngốc sẽ không dám giết mình, anh sẽ không tưởng tượng được hậu quả khi giết chết mình đâu.
“Đương nhiên, có lẽ thiên phú của cậu còn cao hơn cả chủ nhà họ Bách Lý chúng tôi, chỉ cần cậu chịu về phe chúng tôi, chắc chắn có thể lên được Nhân Tiên cảnh!”.
Nói xong, ông lão lạnh nhạt nhìn Lâm Ẩn.
“Nhà họ Bách Lý so với tám vương tộc lớn thì thế nào?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi, ngày đó lúc giết chết Bạch Hạo đã ra tay quá nhanh, quên hỏi tám vương tộc lớn là những gia tộc nào. Có lẽ nhà họ Bách Lý yếu hơn nhà họ Bạch một chút.
“Cậu…”.
Ông lão thoáng chốc nghẹn họng, nhà họ Bách Lý của ông ta ở trong bí cảnh chỉ có thể xem như gia tộc hạng ba, sao có thể sánh bằng những gia tộc hạng hai có cao thủ Nhân Tiên toạ trấn kia được, càng khỏi nói đến những vương tộc hạng nhất không nhìn rõ nội tình kia.
“Lâm Ẩn, nếu đã biết tám vương tộc lớn thì cần gì nói lời sỉ nhục như thế!”, ông lão nhìn Lâm Ẩn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha?”, Lâm Ẩn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Chẳng trách ông đến tuổi này mà còn yếu hơn gã họ Bạch bị tôi giết chết kia nhiều, thì ra nhà họ Bách Lý của ông chẳng là gì trong bí cảnh cả!”.
“Cái gì?”, ông lão nhà họ Bách Lý nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt chấn động, hoảng sợ nói: “Cậu giết chết người của nhà họ Bạch ư, đó là người của vương tộc đấy, cậu chết chắc rồi, cho dù sau lưng cậu có bối cảnh gì cũng vô dụng thôi!”.
Những người xung quanh không biết gì về vương tộc cả, chỉ có hai người Diệp Đạp Thiên và Diệp Phong tỏ vẻ hoảng hốt. Nhà họ Diệp của bọn họ cũng xuất thân bí cảnh, nhưng ba năm trước vì một bảo vật nên bất đắc dĩ trốn ra ngoài thế tục, bọn họ hiểu rõ sự mạnh mẽ của vương tộc trong bí cảnh, không ngờ Lâm Ẩn lại gặp phải một người của nhà họ Bạch thuộc vương tộc!
“Lâm Ẩn, khi nãy cháu nói thật sao?”, Diệp Đạp Thiên nhỏ giọng hỏi Lâm Ẩn.
“Vâng!”.
Lâm Ẩn gật đầu: “Mấy hôm trước có giết một cao thủ Thần cảnh nói mình họ Bạch, chừng ba mươi mấy tuổi!”.
“Những người ở đây, không thể giữ lại ai cả!”, Diệp Đạp Thiên nặng nề nhìn Lâm Ẩn: “Nếu chuyện này lộ ra ngoài, người nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cháu, người nhà bọn họ bị người của thế tục giết chết, đây là sỉ nhục của cả gia tộc, chỉ có máu của cháu mới có thể rửa được nỗi nhục này”.
“Với những gia tộc khác, ra khỏi bí cảnh là chuyện khó khăn, nhưng với nhà họ Bạch thì khác, đó chỉ là chuyện cần phải trả giá một chút mà thôi!”.
Lâm Ẩn thấy ánh mắt Diệp Đạp Thiên nặng nề như thế thì cũng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Vương tộc thật sự mạnh đến thế sao?”.
“Ha ha ha… Mạnh?”.
Ông lão của nhà họ Bách Lý cười điên cuồng, biết được bí mật lớn như thế, ông ta biết mình cũng không thoát được, hơn nữa Lâm Ẩn giết người nhà họ Bạch, cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám dẫn người về gia tộc.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”.
“Cậu có thể giết chết một con cháu Thần cảnh của vương tộc là do cậu may mắn, nhưng cậu giết người của nhà họ Bạch, không chỉ cậu, mà cả bạn bè thân thích của cậu đều phải chết, ai cũng không thể trốn thoát!”.
Diệp Đạp Thiên cũng không cãi lại lời của ông lão: “Ông chưa từng vào bí cảnh, ba trăm năm trước nhà họ Diệp cũng đi ra từ trong đó, từ trong ghi chép của ông nội để lại thì trong vương tộc luôn có ông tổ Địa Tiên toạ trấn!”.
Ánh mắt Lâm Ẩn cũng trở nên nặng nề, lúc này anh đã hiểu sức mạnh của Địa Tiên, trên Thần cảnh là cảnh giới Nhân Tiên, trên Nhân Tiên là Địa Tiên. Lúc Long phủ còn hùng mạnh, cũng chỉ có mười mấy cao thủ Địa Tiên thôi.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, giải quyết những người này trước đã!”.
Lâm Ẩn thở dài, chậm rãi đi về phía ông lão nhà họ Bách Lý và Điện chủ Sâm La.
Người của điện Sâm La biến sắc, ngay cả Điện chủ Sâm La tuy đang đeo mặt nạ, nhưng bàn tay đang nắm chặt cũng có hơi run rẩy.
“Mọi người đi đi, tôi sẽ giữ chân Lâm Ẩn, sau khi chạy trốn, mọi người chỉ cần truyền đi chuyện Lâm Ẩn giết người thuộc dòng chính của nhà họ Bạch là được!”.
Ông lão biết mình hoàn toàn không có khả năng sống sót, muốn cản chân Lâm Ẩn, cho người của điện Sâm La một cơ hội sống, chỉ mong có thể khiến nhà họ Bạch biết người nhà bọn họ bị Lâm Ẩn giết chết.
Đám người điện Sâm La nghe vậy thì vội vàng chạy về phía xa xa.
“Không ai trốn thoát được đâu!”.
Lâm Ẩn lắc đầu, không thèm quan tâm đến mấy người chạy trốn kia, đi thẳng về phía ông lão, mỗi một bước đi, khí thế trên người anh lại nhiều hơn một phần.
“Bàn Sinh Tử!”.
“Đi!”.
“Phụt!”.
Lúc này ông lão của nhà Bách Lý liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, người như biến thành một cái thớt xông về phía Lâm Ẩn!
Ông lão tươi cười, thấy Lâm Ẩn không hề chống lại, trong lòng dâng lên chút hy vọng, chỉ cần một đòn thúc giục máu huyết này có thể giết chết Lâm Ẩn, thì ông ta vẫn còn có hy vọng sống!
‘Lúc này rồi mà cậu còn dám kiêu ngạo hả!’.
Tuy lúc này hơi thở của ông lão rất yếu ớt, nhưng vẫn cười vui vẻ như trước, trong mắt mang theo ý cười nhìn Lâm Ẩn, Lâm Ẩn đúng là xuất thân từ thế tục, không có kiến thức, bàn Sinh Tử có thúc giục máu huyết này của ông ta sau có thể giống với bàn Sinh Tử khi nãy chứ?
Vì sự sơ ý của Lâm Ẩn, ông ta nhất định có thể giết chết anh chỉ với một đòn!
“Thanh Long Thám Trảo!”.
Lâm Ẩn lắc đầu, vẫn sử dụng chiêu cũ.
Vuốt rồng màu trắng xông lên từ phía sau nhẹ nhàng đánh vỡ bàn Sinh Tử, xỏ xuyên qua lồng ngực của ông lão, bắn thẳng đến đám người của điện Sâm La đang bỏ chạy phía xa.
“Sao có thể?”.
Ông lão trợn tròn mắt đầy vẻ khó tin, người dần rơi xuống từ trong không trung.
“Ầm ầm ầm!”.
Vuốt rồng mạnh mẽ màu trắng xuyên qua ngực ông lão, đánh thẳng vào trong đám người điện Sâm La.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Điện chủ và ba trưởng lão trên bảng Thiên của điện Sâm La liên tục đánh ra vô số chưởng, muốn ngăn cản vuốt rồng, nhưng lại như châu chấu đá xe, bị vuốt rồng đánh trả như trở bàn tay, để lại một dấu vuốt dài chừng hai mươi mét, sâu cỡ bốn năm mét trên hòn đảo.
“Thật mạnh quá!”.
Những người còn sống sót của điện Lăng Tiêu trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
Thấy ông lão nhà họ Bách Lý bị giết chết, bọn họ cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng cao thủ mà bọn họ chỉ dám nhìn từ xa như Điện chủ Sâm La vậy mà bị Lâm Ẩn đánh chết trong một chiêu.
Nhìn thi thể đầy đất, ngay cả đại trưởng lão Diệp Phong và Diệp Đạp Thiên cũng không giấu được cảm xúc chấn động trong lòng.
“Lâm Ẩn, cuối cùng cháu đã đến cảnh giới nào rồi?”.
Diệp Đạp Thiên nuốt một ngụm nước miếng, đi đến bên cạnh Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Những người khác đều vờ như không có hứng thú, nhưng lại vểnh tai muốn nghe xem Lâm Ẩn nói thế nào.
Lâm Ẩn nhìn Diệp Đạp Thiên một cái, lạnh nhạt nói:
“Trung kỳ Thần cảnh!”.