“Gì thế? Tình hình không ổn lắm…”.
“Lẽ nào nhà họ Ninh và nhà họ Triệu chuẩn bị làm loạn trong hội nghị thượng đỉnh Thiên Long sao? Điên rồi à?”.
“Sốt ruột đến điên rồi hả, muốn xoay chuyển tình thế nhưng lại không nghĩ mà coi, bây giờ tình tình trong thành Thiên Long đã như vậy rồi, ai mà phá hoại quy tắc thì hậu quả…”.
Lần này sắc mặt của những vị khách ngồi đây đều tối sầm, bọn họ xôn xao bàn tán riêng với nhau.
Nếu như Ninh Khuyết và Triệu Thừa Kiền thật sự quấy rối hội nghị thượng đỉnh, ảnh hưởng đến chuyện lớn.
Thế thì sau này hai gia tộc lớn ấy sẽ mất đi uy tín ở thủ đô trong vô hình.
Kẻ phá hoại quy tắc tất nhiên sẽ không được mọi người yêu thích.
Trừ phi kẻ ấy thật sự có sức mạnh tuyệt đối để trấn áp hết cả, còn phải xử lý ổn thỏa mới khiến cho người khác khâm phục khẩu phục được.
Rõ ràng Triệu Thừa Kiền và Ninh Khuyết chỉ có khả năng quấy rối hội nghị, chứ không hề có khả năng thu xếp cho ổn thỏa.
“Thằng nhóc họ Ninh, thằng nhóc họ Triệu kia, hai cậu có nghĩ kỹ chưa?”, Từ Cửu Linh khẽ híp mắt lại, lão lạnh giọng mà nói: “Các cậu thật sự dám gây chuyện lớn ở nơi này ư?”.
“Cậu nghĩ rằng hai cậu có thể xoay chuyển tình hình sao? Tôi không hề chuẩn bị gì để đề phòng các cậu à?”.
Gương mặt Từ Vấn Đỉnh toát ra vẻ tự tin, lão ôm cây gậy ba toong đầu rồng, đôi mắt khẽ híp lại.
Đội ngũ thanh niên mặc vest có gương mặt lạnh lùng xếp hàng sau lưng bọn họ, còn có những người đàn ông trung niên có vẻ mặt nghiêm túc đeo huy hiệu Thất Tinh, nom có vẻ tương đối hoành tráng.
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày lại, mồi hôi rịn ra trên trán.
Rõ ràng Từ Cửu Linh đã tính toán hết tất cả từ lâu rồi, cũng đề phòng bọn họ phá rối hội nghị nên mới điều người sang đây.
Vào lúc này, áp lực trong lòng Ninh Khuyết tương đối lớn.
Thật sự phải can đảm lắm mới có thể quấy rối hội nghị Thượng Đỉnh, lỡ làm không tốt thì sẽ lâm vào cảnh muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Nếu như không có Lâm Ẩn chống lưng cho, Ninh Khuyết chẳng thể kiên quyết như thế.
Ông ấy cũng bị ép đến đường cùng, chỉ đành cứng rắn, đợi Lâm Ẩn đến cứu mà thôi.
Ánh mắt Triệu Thừa Kiền lộ ra vẻ lạnh lùng, anh ta đảo mắt nhìn ám vệ trong nhà họ Từ rồi cười lạnh.
“Từ Cửu Linh, cụ nói quá lời rồi. Chúng tôi phá hủy nguyên tắc cái gì? Đề án mà lão đưa ra chưa được sự đồng ý của đại biểu thường vụ, người phá hoại quy tắc trước chính là cụ!”, Triệu Thừa Kiền đanh giọng lại: “Nếu như để cụ thông qua đề án một cách tùy tiện thì thế, những gia tộc quyền quý như chúng tôi không cần phải làm ăn trong thủ đô nữa!”.
“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, trước kia cậu Ẩn đến đây, không ai được phép bước qua khỏi cánh cửa này!”, Triệu Thừa Kiền quả quyết: “Muốn đi cũng có thể, hủy bỏ đề án của nhà họ Từ các người đi!”.
“Hừ, hay cho một tên miệng mồm lanh lợi!”, Từ Cửu Linh hừ lạnh, lão nói chậm rãi: “Rõ ràng là các người không hiểu quy tắc, thế mà muốn đổ lỗi cho tôi hay sao?”.
“Thằng nhóc nhà họ Triệu, cậu muốn làm càn ở nơi này à!”, ánh mắt Từ Cửu Linh có vẻ tức giận: “Nếu như cậu còn dám cản trở nữa thì tôi sẽ đuổi các cậu ra ngoài! Đừng nghĩ rằng tôi không dám đụng đến các cậu”.
“Với lại, hai thằng nhóc nhà họ Ninh và Triệu kia, hôm nay các cậu thay Lâm Ẩn phô trương thanh thế, hôm khác ắt sẽ gặp phải họa lớn mà thôi!”.
Từ Cửu Linh giở giọng uy hiếp rồi liếc mắt ra hiệu cho Park Kim Hoon.
Park Kim Hoon khẽ gật đầu, ông ta vẫy tay, đội ngũ vệ sĩ tinh nhuệ của tập đoàn Thất Tinh lập tức chạy xuống cầu thang theo hàng, lần lượt đi vào trong hội trường, bước lại gần bàn đàm phán.
“Các vị, mọi người cũng nhìn thấy rồi đó. Nhà họ Ninh và nhà họ Triệu, kể cả tập đoàn Lâm thị của nhà họ Tề hoàn toàn không làm theo trình tự của tổng hội thương mại, cũng không xem mọi người ra gì”.
Lần này, Từ Bạch Hạc cũng lên tiếng kích động mọi người.
“Mọi người đều đã ký tên rồi. Kết quả cuối cùng trong hội nghị thượng đỉnh Thiên Long về dự án thành Thiên Long có liên quan đến lợi ích của mọi người. Điều này khiến cho bọn họ bao vây hội trường, muốn chặn đường tiền tài của mọi người đấy!”.
“Cho dù nhà họ Ninh chúng tôi có nhịn xuống được, các vị nhịn được không?”.
“Đúng thế! Đúng là chẳng xem chúng ta ra gì cả!”.
“Chẳng xem ai ra gì!”.
Sau khi Từ Bạch Hạc thêm dầu vào lửa, nhiều vị đại biểu ngồi đây đều đứng bật dậy.
“Cậu Triệu, ông Ninh, tôi không hiểu quy tắc của Long Quốc các người. Nhưng mà tất cả hội nghị thượng đỉnh trên thế giới đều được giải quyết thông qua buổi đàm phán, sao các người lại sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề trong cuộc họp thượng đỉnh quan trọng như thế?”, một người nước ngoài da trắng mặc vest đứng dậy cất tiếng chỉ trích, gương mặt của hắn ta có vẻ bất mãn.
“Ồ, tệ thật. Hai vị đều là người có danh tiếng trong thủ đô Long Quốc, sao lại sử dụng phương pháp cực đoan như thế để giải quyết vấn đề?”, một thiếu phụ tóc vàng đứng dậy chỉ trích: “Tập đoàn Tholemew chúng tôi sẽ ghi tên tập đoàn của hai người vào danh sách đen trong việc hợp tác kinh doanh, đúng là quá quắt thật!”.
“Đúng đấy, các người làm như thế sẽ ảnh hưởng đến cơ hội phát triển của mọi người, chỉ tổ khiến cho hai gia tộc quyền quý của các người mất đi uy tín trong thủ đô mà thôi! Tôi khuyên các người đừng ngoan cố nữa, các người đã thua triệt để trên bàn đàm phán rồi”, Tư Mã Phi Vụ chậm rãi đứng dậy, ông ta nói với vẻ mặt đùa bỡn.
Sau khi bọn họ giở trọng chỉ trích, hội trường lập tức trở nên hỗn loạn, vài người trong giới thượng lưu cũng đứng dậy tỏ vẻ bất mãn, lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Thấy đã không còn khống chế được tình hình nữa, sắc mặt Triệu Thừa Kiền và Ninh Khuyết trở nên xanh mét.
“Ha ha, các người có nhìn thấy chưa?”, Từ Bạch Hạc nói với vẻ đắc ý: “Nhà họ Từ chúng tôi nắm quyền thành Thiên Long, đó là chuyện làm vừa lòng đẹp ý mọi người! Các người mà muốn chống lại đại chúng thì chết là cái chắc!”.
“Đến người nước ngoài còn hiểu quy tắc và lễ nghĩa trong Long Quốc chúng ta, nhưng còn hai vị, thân là đại biểu thường vụ trong tổng thương hội thủ đô, còn là con cháu gia tộc thượng lưu, thế nhưng lại vô cớ phá rối nơi này, cũng không sợ bị cười người đời cười chê sao?”.
Từ Bạch Hạc ăn nói sỗ sàng, gương mặt ông toát ra vẻ hớn hở và đắc ý.
“Lẽ nào các người vẫn còn muốn đợi Lâm Ẩn đến? Đừng nằm mơ nữa, thằng nhóc họ Lâm kia đã xong đời rồi”.
“Được rồi”, Từ Cửu Linh liếc nhìn hai người Ninh Khuyết, lão chậm rãi nói: “Chủ tịch Park, ông kêu người bắt đầu xử lý chỗ này đi, để cho đàn em của ông mời nhóm phóng viên ở bên ngoài tòa nhà vào đây, chúng ta sẽ sẽ tuyên bố kết quả hội nghị với bên ngoài”.
“Chuẩn bị tan họp đi thôi”.
Sau khi dặn dò xong, Từ Cửu Linh chậm rãi chống gậy ba toong đứng dậy với tư thế của người chiến thắng.
Két! Két!
Vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng xe rít lên bên ngoài tòa nhà.
Sắc mặt những người trong hội trường đều hơi thay đổi.
“Cái gì? Mau ra ngoài nhìn xem, chuyện gì thế này?”, Từ Cửu Linh cũng tỏ ra hốt hoảng, lão vội vàng dặn dò đàn tùy tùng đi tìm hiểu tình huống ngoài kia.
Bên ngoài tòa nhà Thiên Long lúc bấy giờ.
Trên con đường rộng rãi, hai chiếc xe quân sự màu xanh đi trước mở đường, đằng sau vẫn còn những chiếc việt dã xanh đi theo, ở chính giữa lại chính là chiếc Audi đen khiêm tốn.
Đội trưởng mặt đồng phục đen nghiêm trang, trên vai còn đang đeo huy hiệu tượng trưng cho thân phận đặc biệt.
Sau khi anh ta mở cửa xe, Lâm Ẩn thản nhiên bước xuống, đi vào trong tòa nhà Thiên Long.
Đội ngũ vệ sĩ mặc vest đang chờ đợi bên ngoài tòa nhà đều tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ không kềm lòng được, chẳng hẹn mà cùng nhường đường cho anh.