“Lâm Ẩn, cậu thật sự muốn tìm đường chết sao?”, Lâm Hiên lạnh lùng nói: “Cậu có biết sự tự cao tự đại của hôm nay sẽ phải trả giá đau đớn thê thảm thế nào không?”.
Sự ngông cuồng và mạnh mẽ của Lâm Ẩn đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Lâm Hiên.
Theo kế hoạch của Lâm Hiên, hôm nay hắn ta muốn thừa dịp bên cạnh Lâm Ẩn không có cao thủ cùng thế hệ nào giúp đỡ, để ỷ đông hiếp ít, khiến Lâm Ẩn mất mặt, từ đó tạo dựng uy tín của bản thân, cũng lấy lại mặt mũi sau chuyện Bùi Nguyên Phong bị đánh bại trước đó.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Ẩn hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường, mà một mình lại trực tiếp thách đấu với tất cả.
Hơn nữa Lâm Ẩn thật sự có năng lực như thế, có thể đánh bại những thiên tài trẻ tuổi như đám Cao Thiên Nguyên dễ như trở bàn tay.
Việc này khiến cho Lâm Hiên không còn tự tin như trước.
Hắn ta thậm chí còn cảm thấy việc gây khó dễ cho Lâm Ẩn ở biệt thự Thiên Vận hôm nay là một quyết định cực kỳ sai lầm!
Nếu không phải vì tên Bùi Nguyên Phong ngu ngốc đó đưa ra chủ ý và tự quyết định mà không thương lượng với hắn ta một câu, tự mình đi tới để Lâm Ẩn đánh bại thì Lâm Hiên cần gì phải vội vã nghĩ kế chống lại, gây khó dễ cho Lâm Ẩn ở biệt thự Thiên Vận như vậy chứ?
Hắn ta chỉ cần ngồi vững đợi hội nghị sáu gia tộc tổ chức là được.
Lần này lại chủ động đưa cho Lâm Ẩn cơ hội lật ngược thế cờ.
Trong lòng Lâm Hiên hiểu rõ hắn ta là người chiếm ưu thế ở Ký Châu, người chiếm ưu thế chỉ cần im lặng không cần ra mặt đã giành được thắng lợi. Còn Lâm Ẩn ở thế yếu hơn rất cần cơ hội để xoay chuyển cục diện.
Hôm nay lại đúng là một cơ hội tốt cho Lâm Ẩn thuận thế tạo dựng uy phong.
“Lâm Hiên, nếu như anh không dám chiến đấu thì cút ra khỏi nơi này ngay, nể mặt của cụ bà tôi sẽ không làm khó anh”, Lâm Ẩn chế giễu.
Lâm Ẩn nhìn thấy rõ sự thay đổi trong biểu hiện của Lâm Hiên.
Suy tính vặt vãnh của Lâm Hiên làm sao Lâm Ẩn lại không nhìn ra chứ.
Từ lần bản thân đánh Bùi Nguyên Phong ngay trước mặt hắn ta mà Lâm Hiên cũng có thể chịu được, thì có thể nhìn ra được người này hành động cực kỳ thận trọng, hắn ta tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì khi không chắc chắn.
Chuyện ngày hôm nay đã ngoài tầm kiểm soát, Lâm Hiên nhất định không muốn tiếp chiến.
Hắn ta đang sợ hãi, sợ thua rồi thì tất cả địa vị uy danh mà hắn ta có được ở Ký Châu ngày trước đều sẽ mất hết.
"Xem ra lời đồn bên ngoài đúng là không phải thật, không phải nói cậu cả Lâm Hiên rất có tiếng nói ở nhà họ Lâm ở Lang Gia sao? Tại sao ngay cả cậu ba Lâm Ẩn cũng không thuyết phục được, thậm chí bị sỉ nhục như vậy cũng không dám đồng ý đấu một trận nữa".
"Xì, cậu cả nhà họ Lâm có tiếng mà không có miếng. Trước kia còn nói muốn chống lại Lâm Ẩn, kết quả còn không dám ra mặt đánh một trận với Lâm Ẩn".
Đám con cháu gia tộc quyền thế đứng ngoài quan sát cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Sau khi nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Ẩn hôm nay, thì thái độ của bọn họ đều có sự thay đổi, bọn họ đang nghĩ cách làm quen với cao thủ mạnh mẽ như Lâm Ẩn.
Trong lòng thậm chí còn xem xét việc có nên tạo mối quan hệ tốt với cậu ba Lâm Ẩn khi hội nghị sáu gia tộc lánh được được tổ chức hay không.
Dù sao Lâm Ẩn còn mạnh hơn Lâm Hiên, có khả năng đại diện phát biểu cho nhà họ Lâm tại hội nghị sáu gia tộc hơn, có vẻ Lâm Ẩn cũng có tiếng nói hơn.
Nghe đám con cháu gia tộc quyền thế bàn tán thì ánh mắt Lâm Hiên trầm xuống, gương mặt cũng nóng rực lên, thật sự không nhịn được nữa.
Nếu như là dịp riêng tư chỉ có đám người Lâm Ẩn thì Lâm Hiên có thể nhịn được, cũng không vội vã lấy lại mặt mũi.
Nhưng dưới con mắt của mọi người, Lâm Hiên thật sự không chịu được khi bị người khác bàn tán như thế, nội tâm kiêu ngạo không thể dung thứ!
"Được! Lâm Ẩn, vì cậu là con cháu nhà họ Lâm nên tôi vốn không muốn cậy lớn bắt nạt nhỏ, đánh nhau với người cùng nhà. Nếu cậu đã ép tôi phải ra tay thì tôi sẽ dạy cho cậu biết làm người phải khiêm tốn!", Lâm Hiên lạnh lùng nói, hắn ta tỏ vẻ quân tử.
Hắn ta vừa dứt lời thì trong mắt xuất hiện sát ý, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Vù!
Trong sân nổi lên gió lốc mạnh mẽ, cái lạnh dần dần lan tỏa.
Lúc này vẻ mặt của mọi người trở nên ngưng trọng.
Sự uy nghiêm, hành động và khí thế của Lâm Hiên đã thể hiện được phong thái tuyệt đối của cao thủ!
Lâm Ẩn lắc đầu nói: "Võ mồm thì có tác dụng gì chứ?".
Lâm Ẩn nói xong thì bước lên một bước.
Ầm ầm ầm!
Dường như ngọn núi rung chuyển, mặt đất chấn động, mặt đất vang lên tiếng nổ rồi từng lớp đất đột nhiên nứt toác ra, bóng dáng Lâm Ẩn lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Một lát sau.
Lâm Ẩn xuất hiện trên không trung, anh giơ tay đánh một đòn mạnh mẽ về phía Lâm Hiên, đòn đánh mạnh tới mức long trời nở đất, khí thế không thể ngăn cản được!
Đòn đánh này vô cùng mạnh mẽ, da đầu Lâm Hiên lập tức tê dần, cảm giác nguy hiểm xuất hiện mạnh mẽ, hắn ta theo bản năng phản ứng lại, cả người bộc phát nội lực, lập tức xuất chiêu.
Lâm Hiên dùng ngón tay làm kiếm, hắn ta chém ra mấy nhát kiếm sắc bén, luồng khí gần như ngưng tụ lại thành thể cứng, nó hóa thành một thanh kiếm sắc bén lao tới.
Ánh sáng bắn ra bốn phía, khí thế sắc bén giống như thác nước chảy mạnh, không ngừng hướng về phía Lâm Ẩn.
Uy lực của đòn đánh Lâm Hiên đánh ra cũng không nhỏ.
Dù sao bản thân Lâm Hiên đã học được võ công chân truyền của nhà họ Lâm, lại có cơ duyên học được một trong bốn tuyệt học kiếm pháp, chiêu thức dùng ngón tay làm kiếm người thường tuyệt đối không thể đỡ được!
Cả hai đều ra sát chiêu, hai người mạnh mẽ đối đầu chính diện.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc, phải nín thở để chú ý quan sát.
Trong lòng bọn họ đều đang suy đoán, trong hai cao thủ của nhà họ Lâm này ai sẽ là người thắng cuộc!
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên!
Nơi hai người giao chiến vang lên một tiếng nổ lớn, khí thế cuốn tới lật tung cả lớp đất, biến từng thảm cỏ xanh thành bụi tro.
"Khụ!".
Một bóng người bị chấn động bay ra ngoài rồi rơi xuống cách đó năm mươi mét, thân hình hắn ta loạng choạng, cơ thể lảo đảo đứng tại chỗ, khóe miệng tràn máu ra.
Tuy nhiên Lâm Ẩn vẫn đứng chắp tay tại chỗ, anh nhẹ nhàng phủi bụi trên vai.
Sau khi giao chiến một chiêu.
Đã đánh giá được ai giỏi hơn ai!
Xa xa sắc mặt Lâm Hiên tái nhợt, ánh mắt hắn ta sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Máu trong người hắn ta quay cuồng không yên, còn có một luồng khí khô xộc thẳng vào cổ họng, nếu như không phải hắn ta cố gắng áp chế nội thương thì đã nôn ra máu ngay tại chỗ rồi!
Lâm Hiên tự biết giao thủ chính diện sẽ thất bại thảm hại, hắn ta hoàn toàn không đấu lại được Lâm Ẩn!
Nội lực của Lâm Ẩn sâu không thể dò được!
Trong lòng Lâm Hiên không thể tưởng tượng được võ công của Lâm Ẩn đã đạt tới trình độ nào rồi, mà ngay cả người đứng đầu bảng Địa như hắn ta cũng không thể đánh bại được!
Lẽ nào Lâm Ẩn đã đạt tới cảnh giới tông sư của bảng Thiên rồi sao? Không thể nào! Không thể nào!
Trong lòng Lâm Hiên vô cùng sợ hãi, hắn ta hoang mang suy đoán.
“Chỉ có chút bản lĩnh này cũng dám diễu võ dương oai với tôi sao?”, Lâm Ẩn chế nhạo một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Hiên: “Không phải anh muốn khoe uy phong của cậu cả sao? Tiếp tục đi, tôi nhường cho anh ra tay trước”.
Lâm Hiên vừa sợ vừa tức, sắc mặt hắn ta tái nhợt, nhưng buộc phải nuốt cơn giận xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không đánh nữa! Dừng ở đây thôi! Gần đây tôi bị thương trong lúc luyện công, không tiện đánh nhau lâu với cậu".
"Hả? Gì vậy, đường đường cậu cả mà lại chủ động thừa nhận sợ hãi, không chịu đánh nữa sao?".
"Xem ra Lâm Hiên đã bị một chiêu của Lâm Ẩn làm cho sợ hãi rồi, nếu đánh tiếp thì sợ rằng sẽ càng mất mặt hơn, kiếm cớ muốn rút lui đây mà”.
"Xem ra cục diện ở Ký Châu sắp thay đổi rồi, Lâm Hiên hoàn toàn không thể khống chế được Lâm Ẩn. Người có quyền quản lý nhà họ Lâm là ai? Sợ rằng mọi người phải suy nghĩ kỹ lại rồi".
Nhìn thấy chiến tích như vậy, những người xem đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ lại bắt đầu bàn tán.
Sự chỉ trỏ của đám người này khiến Lâm Hiên mặt đỏ tía tai, hắn ta suýt nữa tức đến nỗi phun máu tại chỗ!