“Trưởng lão Tần, đây, đây thật sự là quyết định của cụ bà sao?”, Lâm Huyền Đồ im lặng một lúc lâu, sau đó không cam lòng hỏi.
Đúng vậy, Lâm Ẩn trở thành người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm là sự thật Lâm Huyền Đồ không thể chấp nhận, thậm chí còn không thể tin được.
Dựa vào cái gì?
Một đứa cháu lưu lạc bên ngoài như Lâm Ẩn, không có chút cống hiến nào với nhà họ Lâm lại có thể một bước lên trời, trở thành người được đề cử thừa kế của nhà họ Lâm?
Phải biết rằng, trong nhà họ Lâm có biết bao thanh niên tài giỏi vì cướp lấy ngai vàng này mà gây ra vô số trận gió tanh mưa máu.
Đến tận bây giờ, nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng chỉ có hai người được đề cử thừa kế danh chính ngôn thuận.
Hai thái tử nhà họ Lâm kia lần lượt là đại trưởng lão đại diện nhà họ Lâm và phe phái của nhị trưởng lão, sau lưng có thế lực giúp đỡ rất lớn.
Còn Lâm Ẩn thì có tài có đức gì chứ?
“Huyền Đồ, chuyện thế này, ông cảm thấy với thân phận của tôi sẽ nói chuyện không có căn cứ sao?”, trưởng lão Tần nặng nề nói, giọng điệu không hài lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Huyền Đồ.
Rất rõ ràng Lâm Huyền Đồ đang bối rối, mất đi sự bình tĩnh vốn có, nói chuyện cũng hơi không mạch lạc.
Tần Hằng Nguyệt ông ta thân là nguyên lão của hội trưởng lão nhà họ Lâm, có thể tuỳ tiện bịa đặt mệnh lệnh của cụ bà sao?
Đương nhiên Lâm Huyền Đồ không thể lập tức chấp nhận tin tức này cũng là điều dễ hiểu.
Ngay cả trưởng lão Tần, sau khi nhận được thông báo của cụ bà cũng thấy giật cả mình.
Quyết định để Lâm Ẩn trở thành người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm… Hành động này của cụ bà khiến cả nhà họ Lâm đều ngạc nhiên.
Hành động như vậy, thậm chí là có hơi vô lý.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng mới thấy nước cờ này của cụ bà thật sự là vô cùng tuyệt vời.
Nhà họ Lâm vốn đã có hai người được đề cử thừa kế, tranh đấu đến trời đất u ám, sau hai bên đều có thành viên nguyên lão cốt cán của nhà họ Lâm, thế lực xem như ngang nhau.
Nhưng cụ bà đột nhiên lập Lâm Ẩn thành người thừa kế của nhà họ Lâm, có thể nói đã đánh vỡ thế cân bằng này.
Việc này giống như ném một hòn đá vào trong biển rộng vậy, có thể tạo thành cơn sóng lớn đến mức nào thì phải xem bản lĩnh của Lâm Ẩn rồi.
“Việc này, việc này…”.
Lâm Huyền Đồ hơi hoang mang lo sợ, lẩm bẩm một mình, nét mặt cực kỳ chua xót.
Ông ta đã biết, đối mặt với Lâm Ẩn, mình không còn gì để tranh đấu nữa.
Nói về võ công, ba cao thủ tuyệt thế đứng sau lưng Lâm Ẩn đã đủ áp đảo ông ta rồi.
Ngay cả thân phận trưởng bối nhà họ Lâm mình xem như át chủ bài, hoặc lấy lệnh của cụ bà ra áp chế cũng vì Lâm Ẩn trở thành người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm mà chẳng còn lại gì.
Ở trước mặt Lâm Ẩn, Lâm Huyền Đồ chẳng còn chút cảm giác hơn người nào nữa.
Lâm Huyền Đồ hơi ngẩng đầu, như người mất hồn nhìn về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn ngồi đối diện vẫn rất bình tĩnh, cảm xúc không hề dao động chút nào.
Tựa như được tuyên bố trở thành người được đề cử của nhà họ Lâm cũng không phải chuyện gì đáng để anh hưng phấn.
Càng nhìn Lâm Ẩn, trong lòng Lâm Huyền Đồ càng hoảng sợ.
Đây rốt cuộc là Lâm Ẩn bụng dạ đủ sâu, xử sự tư nhiên, hay là anh hoàn toàn không xem trọng thân phận người thừa kế nhà họ Lâm vậy?
Lâm Huyền Đồ không hiểu được.
Ông ta chỉ biết mình đã trở thành con cá trên thớt, mặc cho Lâm Ẩn chém giết…
Lúc này, sắc mặt Triệu Thừa Kiền và Sở Vân Sơn đều hơi thay đổi.
Hai người bọn họ thân là người của giới lánh đời Long Quốc, hiểu rất rõ người thừa kế của nhà họ Lâm ở Lang Gia có trọng lượng đến mức nào.
Với thân phận này đã đủ để Lâm Ẩn tung hoành trong giới lánh đời rồi, cũng chẳng có bao nhiêu thế lực dám không nể mặt.
Phải biết rằng, Sở Vân Sơn thân là con trai cả của Sở Tế Thương nhưng đến giờ vẫn không có thân phận của người thừa kế nhà họ Sở.
Còn Lâm Ẩn lại được xác định là người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm lại không thay đổi sắc mặt chút nào, thật sự khiến người ta phải khâm phục.
“Lâm Huyền Đồ, ông, đứng dậy”.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Huyền Đồ, lạnh nhạt nói.
Về chuyện trưởng lão Tần chuyển lời, anh cũng không biết trước.
Cũng không ngờ cụ bà nhà họ Lâm ở Thương Châu xa xôi sẽ đưa ra quyết định như thế.
Sau khi nghe thấy tin tức, phản ứng đầu tiên của Lâm Ẩn là đoán ra cụ bà thủ đoạn cao siêu kia muốn biến mình thành một tảng đá mài dao, dùng để kiểm tra các thanh niên tài giỏi trong nhà họ Lâm.
Nhưng cụ bà cũng quá xem thường mình rồi.
Lâm Huyền Đồ ngẩng người, sắc mặt cứng đờ, hiểu ra ý trong lời nói của Lâm Ẩn là đang ép ông ta cúi đầu nhận lỗi.
“Huyền Đồ, dám làm dám chịu, tốt nhất ông nên hiểu rõ”, trưởng lão Tần ở một bên nhắc nhở.
Lâm Huyền Đồ nở nụ cười chua xót, ánh mắt hiện lên chút đau khổ, dứt khoát đứng lên quay mặt về phía Lâm Ẩn, cúi đầu xuống…
“Phù!”.
Lâm Huyền Đồ nhắm mắt lại thở ra một hơi, sau đó lại mở mắt, vẻ mặt bực bội uất ức, lửa giận cháy lên trong lòng.
“Cậu Lâm Ẩn, tất cả mọi chuyện ở thủ đô đều là lỗi của tôi, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu, cũng xin lỗi cấp dưới của cậu Lâm Ẩn”, Lâm Huyền Đồ cúi đầu, gần như là cắn răng nhận lỗi.
“Là tôi không biết điều gây ra nhiều trò cười như vậy ở thủ đô. Cậu Lâm Ẩn, tôi sẽ lập tức ra lệnh trả hết mọi thứ ở thủ đô lại cho cậu. Hôm nay xem như tổ chức tiệc mừng cậu trở về, mong cậu có thể tha thứ”.
Nói xong những lời nhận lỗi này, khuôn mặt già của Lâm Huyền Đồ đỏ lên, chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui vào, cũng không dám nhìn vào mặt Lâm Ẩn, chỉ luôn cúi thấp đầu.
“Cậu Lâm Ẩn, Huyền Đồ đã nhận lỗi rồi, cậu xem có thể tạm thời bỏ qua cho ông ta không? Đợi trở về nhà họ Lâm lại mở cuộc họp trưởng lão, một lần nữa quyết định nên trừng phạt lỗi lầm của Huyền Đồ thế nào”, trưởng lão Tần giảng hoà.
“Nói mấy câu đã muốn yên ổn thoát thân ư? Ông, tự đánh gãy một cánh tay đi”, Lâm Ẩn ung dung ra lệnh.
“Gì cơ!”.
Sắc mặt Lâm Huyền Đồ thay đổi, đang muốn bùng nổ thì trưởng lão Tần bên cạnh lạnh lùng nhìn qua, khiến Lâm Huyền Đồ nghẹn họng.
Rắc!
Lâm Huyền Đồ từ từ nhắm hai mắt lại, đánh mạnh một chưởng lên cánh tay, tiếng gãy xương lanh lảnh vang lên, một cánh tay của ông ta lập tức xụi lơ xuống.
Cao thủ có cấp bậc như ông ta, cánh tay bị gãy cũng có cách hồi phục, mười ngày nửa tháng là có thể giống như ban đầu.
Chỉ là, tự phế một cánh tay là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Lâm Ẩn hờ hững nói: “Lâm Huyền Đồ, nếu sau này ông còn dám đặt chân vào thủ đô một bước thì đừng trách tôi ra tay độc ác”.
Nghe vậy, khoé miệng Lâm Huyền Đồ run rẩy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Tự ông ta vả lên mặt mình, mà Lâm Ẩn còn đạp thêm một cước.
Sau chuyện này, Lâm Huyền Đồ ông ta chẳng những mất hết mặt mũi ở thủ đô, trở về nhà họ Lâm cũng chẳng còn uy tín gì nữa…
Trong lòng ông ta đã bắt đầu hối hận vì lúc trước quá tuyệt tình, dưới tình huống mọi chuyện chưa được xác định đã ép Lâm Ẩn như thế, nếu không sao có thể bị sỉ nhục như hôm nay chứ?
“Cút”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói ra một chữ.
Lâm Huyền Đồ không dám nhiều lời, gượng cười một cái rồi dẫn mấy chàng trai mặc sườn xám nam xoay người u ám rời khỏi toà nhà Thiên Long.
Cuộc họp ở toà nhà Thiên Long lần này cứ thế kết thúc bằng việc Lâm Huyền Đồ tự đánh gãy một cánh tay và nhận lỗi.
Sắp xếp lúc đầu của Lâm Huyền Đồ chẳng những không khiến Lâm Ẩn mất hết uy nghiêm còn bị trở thành sân khấu hiên ngang quay lại của Lâm Ẩn.
Thậm chí ngay cả bản thân ông ta cũng trở thành bàn đạp của Lâm Ẩn, khiến danh tiếng của cậu Ẩn ở thủ đô lại được nâng lên một lần nữa.