“Ha ha, có câu nói này của Tàng Kiếm chân nhân thì tôi đã yên tâm rồi!”, lời nói của Lâm Huyền Khôn toát lên vẻ vui mừng, từ trước đến nay Kiếm Môn luôn tách rời khỏi thế tục, vô cùng thần bí, nhưng lại không có một gia tộc nào trong giới lánh đời dám xem thường Kiếm Môn cả, chỉ vì cao nhân trong Kiếm Môn rất nhiều, còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm.
Bá Kiếm chân nhân đến đây chuyến này là một ông lớn trong Kiếm Môn, có thực lực đứng trong ba thứ hạng đầu trên bảng Thiên, Bá Kiếm chân nhân nói có người muốn đối phó với cụ ông Lâm Kình Thương của nhà họ Lâm, thế thì chắc chắn là Kiếm Môn vẫn còn những cao thủ khác ở đây.
“Anh Huyền Khôn yên tâm đi, lần này vị trí người đứng đầu trong nhà họ Lâm ắt sẽ là của anh thôi”.
“Được được được!”.
Lâm Huyền Khôn phá ra cười lớn, vốn dĩ bồi dưỡng Lâm Hiên là vì vị trí người đứng đầu trong nhà họ Lâm, bây giờ Lâm Hiên đã chết rồi nhưng lại mang đến sự giúp đỡ cho ông ta, đúng là tuyệt thật.
Lâm Huyền Minh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy thế, nhưng rồi lập tức giả vờ như chẳng có liên quan gì đến mình cả.
Mặc dù ông ta hận Lâm Ẩn cực kỳ, cũng có ý kiến với thái độ của cụ bà, nhưng vẫn hơi kiêng dè việc phản bội lại nhà họ Lâm.
Huống hồ chi Lâm Huyền Khôn là người có tâm địa độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn, ông ta đấu với Lâm Huyền Khôn nhiều năm như thế, tất nhiên biết được nhân phẩm của Lâm Huyền Khôn, một khi để Lâm Huyền Khôn bước lên nắm quyền thì chắc chắc sẽ không bao giờ buông tha cho ông ta.
“Lâm Huyền Khôn, trước kia chúng ta không thương lượng như thế, về chuyện này, nhánh chúng tôi hết lòng ủng hộ anh, nhưng sau khi thành công thì tôi muốn bí quyết Lang Gia!”.
Lâm Huyền Minh nói chắc như đinh đóng cột.
“Tôi cũng muốn một bản bí quyết Lang Gia!”, Bá Kiếm chân nhân nói hờ hững.
“Được!”, Lâm Huyền Khôn mỉm cười rồi nói: “Chỉ cần hai vị giúp tôi làm xong xuôi chuyện này, tất nhiên bí quyết Lang Gia không thành vấn đề”.
Vốn dĩ Lâm Huyền Khôn còn chưa thấy yên tâm về Lâm Huyền Minh, sợ rằng ông ta sẽ đi tố giác mình, nhưng bây giờ Lâm Huyền Minh lại chủ động đề nghị muốn bí quyết Lang Gia, khiến cho ông ta yên tâm hơn một chút, dù gì người bình thường sẽ không thể nào chống lại nổi sức quyến rũ của bí quyết Lang Gia.
…
…
Lâm Ẩn quay về nơi ở, Trương Kỳ Mạt vẫn còn chưa ngủ, cô vẫn luôn chờ đợi Lâm Ẩn.
Thấy Lâm Ẩn trở về, cô mới thở phào một hơi, vội vàng đi đến đón anh rồi ân cần hỏi thăm: “Lâm Ẩn, anh không sao chứ!”
Lâm Ẩn cười cười đáp lại: “Anh có thể bị gì được?”.
“Mấy ngày nay trong gia tộc điên cuồng truyền tai nhau, nói là anh đã giết cậu cả của nhà họ Lâm, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ không tha cho anh đâu”, Trương Kỳ Mạt cắn môi.
“Lâm Ẩn, hay là chúng ta trở về trong đêm đi!”.
“Kỳ Mạt, tin tưởng vào chồng của em nào, ngày mai anh sẽ giải quyết hết thảy mọi chuyện, đến lúc đó anh sẽ đi đến Thương Châu xem ngọc với em”, Lâm Ẩn vươn tay vuốt mái tóc đẹp của Trương Kỳ Mạt, anh mỉm cười nói chuyện với cô.
“Được rồi, anh nhất định phải cẩn thận đấy!”.
Gương mặt Trương Kỳ Mạt vẫn còn đượm vẻ lo âu, nhưng có rất nhiều chuyện cô chẳng giúp được gì cho anh.
…
Ngày tiếp theo.
Mới sáng sớm Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đã được cụ bà nhà họ Lâm mời đến sảnh chính.
Lúc bấy giờ, gần như tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều đã tập trung ở sảnh chính, gương mặt ai cũng toát ra vẻ ngạc nhiên, châu đầu ghé tai thầm thì với nhau, không biết xảy ra chuyện gì mà lại gọi tất cả mọi người trong gia tộc đến đây.
Các trưởng lão quyền cao chức trọng của các nhánh đều ngồi ở hàng ghế trước, gương mặt ai ấy đều không bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.
Đợi đến khi Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đến, rất nhiều người trẻ tuổi trong gia tộc đều đổ dồn ánh mắt lên Lâm Ẩn, gần đây chuyện của Lâm Ẩn làm đã lan truyền khắp nhà họ Lâm.
Rất nhiều người trẻ tuổi đều không ôm thù địch với Lâm Ẩn, chỉ hơi tò mò cậu chủ sống trong thế tục từ nhỏ lấy gì để giết đi hai cậu chủ được dày công bồi dưỡng trong gia tộc.
Lâm Huyền Không quét mắt nhìn Lâm Ẩn lúc anh đi vào trong, rồi lập tức khép mắt lại.
“Cuộc họp gia tộc lần này không đơn giản!”.
Một trưởng lão trong nhánh phụ tự lẩm bẩm khi thấy anh đi vào trong.
Đứa cháu ngồi bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao bèn hỏi nhỏ: “Trưởng lão, đây không phải là cuộc họp gia tộc bình thường sao?”.
“Hừ, cháu biết cái gì chứ, bây giờ ngoại trừ người nhà họ Lâm của chúng ta ra còn có người trong Kiếm Môn và các gia tộc khác nữa, cháu đoán xem bọn họ nhắm vào ai?”.
Trưởng lão cười phì một tiếng, lần này cậu ba xem như đã gây ra họa lớn rồi, cụ bà cũng không bảo vệ cậu ta được nữa, trừ phi có cụ ông ra mặt.
“Cụ ông vẫn còn đang bế quan ở Thương Châu mà, lẽ nào bọn họ dám ra tay với cậu Ẩn ở nơi này?”, người trẻ tuổi trong gia tộc tỏ vẻ không phục, lẽ nào đám người nào này lại dám ra tay với cậu chủ trong nhà họ Lâm bọn họ ở đất tổ nhà họ Lâm à?
Bây giờ cậu cả và cậu hai đều đã bị giết rồi, cậu ba là người thừa kế duy nhất trong gia tộc.
“Hôm nay không giống với mọi khi, Kiếm Môn cử một ông lớn đến”.
Trưởng lão thở dài, hiện nay thời buổi rối ren, không biết Lâm Ẩn có thể chống chịu qua ải này được hay không.
“Im lặng!”.
Cụ bà đảo mắt nhìn nhóm người rồi nói: “Hôm nay triệu tập các vị đến đây là để tuyên bố quyết định”.
“Lâm Ẩn sẽ là người đứng đầu gia tộc tiếp theo!”.
Cụ bà vừa mới nói dứt lời, tiếng ồn ào lập tức rộ lên trong sảnh chính.
“Không ngờ cụ bà lại quyết định người thừa kế sớm như thế!”, một người trong gia tộc tỏ vẻ bất ngờ.
“Cái tên Lâm Ẩn này có tài có đức gì!”.
“Không được, chẳng qua Lâm Ẩn chỉ là người ngoài mà thôi, sao lại có thể để cho cậu ta đứng đầu gia tộc được!”.
“Cụ bà thiên vị!”.
Rất nhiều trưởng lão cũng tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy thế, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng cuộc họp gia tộc ngày hôm nay là để xử lý chuyện Lâm Ẩn giết Lâm Hiên, không ngờ cụ bà lại tuyên bố Lâm Ẩn sẽ là người đứng đầu tiếp theo của gia tộc.
“Thưa cụ bà, có phải chuyện này hơi không thỏa đáng không?”.
Một trưởng lão trong gia tộc đứng dậy, khom lưng trước cụ bà rồi hỏi.
“Lâm Ẩn có tài năng xuất chúng, võ công hơn người, tại sao không thể trở thành người đứng đầu tiếp theo trong gia tộc”, cụ bà ngồi ở ghế chủ tọa, bà hỏi hờ hững.
“Vị trí người đứng đầu trong gia tộc chẳng phải là trò đùa, con cảm thấy chuyện này không thể để một mình mẹ quyết định được!”, Lâm Huyền Khôn đứng bật dậy, ông ta nhìn cụ bà rồi nói hờ hững.
“Con thấy đại trưởng lão nói đúng đó, Lâm Ẩn có tài có đức gì để làm người đứng đầu gia tộc ta!”, một trưởng lão nhánh phụ phụ họa theo.
“Thằng cả, mẹ sẽ bù đắp cho nhánh các con về cái chết của Hiên Nhi”.
Cụ bà nhìn Lâm Huyền Khôn rồi hờ hững đáp.
“Mẹ, mẹ biết con muốn gì!”.
Lâm Huyền Không đứng dậy rồi hờ hững đáp.
“Láo xược, Lâm Huyền Khôn, anh muốn tạo phản sao?”.
Một vị trưởng lão đứng dậy lớn tiếng quát.
Lâm Ẩn híp mắt nhìn Lâm Huyền Khôn, không biết Lâm Huyền Không có gì để tự tin mà ăn nói như thế, đang trấn giữ ở Thương Châu, trong gia tộc, uy tín của cụ bà chẳng có ai bì lại được.
Rốt cuộc Lâm Huyền Khôn lấy dũng khí ở đâu ra để đối kháng với cụ ông Lâm đã vượt qua cả bảng Thiên.
“Tạo phản thì sao?”, Lâm Huyền Khôn nhìn vị trưởng lão vừa lên tiếng rồi nói hờ hững: “Mẹ đã lớn tuổi rồi, hay là nhường vị trí lại cho con đi, con sẽ dẫn dắt nhà họ Lâm phát triển nhanh chóng!”.
“Chỉ với Kiếm Môn sau lưng con sao?”.
Cụ bà lắc đầu đầy thất vọng.
“Đúng thế, chỉ dựa vào việc Kiếm Môn mạnh hơn nhà họ Lâm!”.
Bá Kiếm chân nhân đeo kiếm lớn sau lưng, lão ta đi vào giữa sảnh chính rồi hờ hững lên tiếng.
“Anh Huyền Khôn, anh nói nhiều lời thừa thãi như thế, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực võ công để quyết định thắng bại!”.