Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1011: Chương 1011: Liên tục thất bại




“Chỉ sợ bên kia đã xảy ra chuyện kinh khủng gì rồi, chúng ta đi qua xem, náo nhiệt như thế sao có thể thiếu Âu Dương Minh Ngọc này được?”.

Âu Dương Minh Ngọc tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nhưng sự nặng nề trong mắt vẫn để lộ nội tâm của anh ta.

“Lâm Ẩn, cậu còn trẻ, cũng không xuất thân từ vương tộc, nhưng ở độ tuổi này đã bước vào Nhân Tiên cảnh, sau trăm tuổi, có lẽ lại là một kiếm tiên Thu Thuỷ, không thể giữ cậu lại được!”.

Trên người Kiều Chấn khí thế cuồn cuồn, nhà họ Kiền là một trong bốn hoàng tộc, Kiều Chấn làm người rất khiêm tốn, như bây giờ hắn ta không để lộ, hoàn toàn không có ai biết hắn ta đã thăng lên Nhân Tiên từ lâu.

Lúc này những người khác đều lùi về sau, sợ bị dư âm trận chiến của Nhân Tiên lan đến gần.

Mọi người ở đây đều là con cưng của trời, sau khi bọn họ thăng cấp lên Nhân Tiên, không biết sức mạnh khi ra tay sẽ mạnh hơn Nhân Tiên bình thường bao nhiêu lần nữa, một khi hứng trúng một chiêu, có lẽ sẽ phải bị thương nặng.

“Tiếc là Thanh Huyền không có ở đây, nếu có, có lẽ là bốn Nhân Tiên cùng ra tay với Lâm Ẩn rồi!”.

Có người thở dài.

Bạch Vũ đứng sau lưng Lâm Ẩn thấy ba Nhân Tiên cùng ra tay cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh cho Lâm Ẩn, có lẽ Hiên Viên Long và Đông Phương Khải sẽ yếu hơn Thanh Huyền một chút, nhưng Kiều Chấn tuyệt đối là cao thủ cùng cấp bậc với Thanh Huyền, Lâm Ẩn có thể đấu lại ba cao thủ sao?

“Nếu Lâm Ẩn có thể thắng trong trận chiến này, chắc chắn sẽ vang danh khắp bí cảnh!”.

Bạch Vũ thầm nghĩ trong lòng.

“Muốn ra tay thì nhanh lên!”.

Lâm Ẩn nâng mắt nói.

“Tự tìm đường chết!”.

Kiều Chấn cười lạnh, lúc này sau lưng hắn ta xuất hiện bốn cái lốc xoáy rất dài, tựa như thần gió giáng thế vậy.

Nhân Tiên, người bình thường sao có thể ngăn cản.

Quanh người Đông Phương Khải cũng có ánh lửa sáng rực, sau khi những ánh lửa này tiếp xúc với nguyên khí của đất trời thì lập tức bành trướng, biến thành một con rồng lửa, nhìn chòng chọc vào Lâm Ẩn.

Người ra tay cuối cùng chính là Hiên Viên Long, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng uy thế cũng cực kỳ kinh khủng.

“Ầm ầm!”.

Hiên Viên Long bước ra một bước, sau lưng sức hiện hư ảnh của một người khổng lồ, sau đó người khổng lộ dung nhập vào trong thân thể hắn, hắn bắt đầu to lên y như người khổng lồ, làn da vàng óng, tràn ngập uy nghiêm.

Hiên Viên Long duỗi tay ra tựa như thiên thần đang trấn áp người phàm.

“Hoàng Cực Kinh Thế Kinh!”.

Hiên Viên Bằng biến sắc, đây là tuyệt học của nhà họ Hiên Viên, tương truyền nhà Hiên Viên được truyền thừa từ hoàng gia cổ đại, Hoàng Cực Kinh Thế Kinh chính là tuyệt học trong đó, chú tư Hiên Viên Vô Địch của anh ta thiên phú kinh người, lại không thể tu luyện thành công Hoàng Cực Kinh Thế Kinh, không ngờ Hiên Viên Long lại lén luyện tập.

Thấy ba người đồng thời ra tay.

Trên mặt Lâm Ẩn không chút cảm xúc, kiếm Thu Thuỷ sau lưng ra khỏi vỏ, như du long lượn vòng trong không trung, mang theo một vầng sáng trắng bay về phía ba người.

“Ầm!”.

Con rồng lửa vừa chạm vào kiếm Thu Thuỷ đã trực tiếp vỡ nát, người Lâm Ẩn di chuyển như du long, được kiếm Thu Thuỷ mở đường ở phía trước xông về phía Đông Phương Khải.

Sắc mặt Đông Phương Khải thay đổi, ánh lửa sáng rực quanh người, từng tấm chắn lửa lập tức xuất hiện, gã không mong có thể ngăn cản Lâm Ẩn, chỉ mong có thể kéo chân anh được một lúc, tạo cơ hội cho Kiều Chấn và Hiên Viên Long.

Vào khoảnh khắc đến gần ngọn lửa, tay Lâm Ẩn cầm kiếm Thu Thuỷ, Càn Khôn kiếm khí xuất hiện, chém lên người Đông Phương Khải.

Đông Phương Khải kêu lên kỳ lạ, lá chắn lửa trên người càng dày đặc hơn.

“Ầm ầm ầm!”.

Chẳng mấy chốc mười mấy tấm chắn lửa đã nổ tung, kiếm Thu Thuỷ vẫn xông về phía trước.

Bốp!

Người Đông Phương Khải nháy mắt nổ tung, cả người nổ thành vô số mảnh vụn, ngay cả thần hồn cũng bị chém thành bột phấn dưới Càn Khôn kiếm khí của Lâm Ẩn.

Sau đó Lâm Ẩn vung kiếm chém lên người Kiều Chấn, mình thì chạy nhanh về phía Hiên Viên Long, ngón tay thành kiếm, trên ngón tay còn hai đường kiếm khí trắng đen quấn quanh như du long, sau đó chợt chỉ tay về phía Hiên Viên Long.

“Ầm!”.

Khi thân Hoàng Cực cao hơn một mét va chạm với Lâm Ẩn, bàn tay khổng lồ to như thùng nước đụng vào bàn tay sáng rực của anh.

Vài dặm xung quanh đều vang lên tiếng vang như chuông lớn kêu to.

Trên người Hiên Viên Long phát ra ánh sáng vàng vô cùng rực rỡ, sức mạnh của Hoàng Cực Kinh Thế Kinh có thể bị hắn sử dụng đến mức tận cùng, thậm chí ngay cả thất khiếu của hắn cũng có máu tươi chảy ra.

Nhưng vẫn không thể ngăn lại sự ăn mòn của Càn Khôn kiếm khí.

“Ầm ầm!”.

Sắc mặt Hiên Viên Long thay đổi, cả tay phải của hắn chậm rãi vỡ ra như miếng thuỷ tinh vỡ, hắn đột nhiên giơ tay trái chém lên gốc tay phải.

“Phụt!”.

Cánh tay phải của Hiên Viên Long đứt lìa, người nhanh chóng lùi về sau.

Mà lúc này Kiều Chấn mới thoát khỏi vòng vây của kiếm Thu Thuỷ cũng biến sắc, không rảnh để tâm đến Hiên Viên Long nữa, quay đầu nhanh chóng chạy về phía xa.

Trong nháy mắt, ba đứa con cưng của trời một chết một tàn, một bỏ trốn.

Chỉ còn Lâm Ẩn đứng ngạo nghễ trong không trung.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Tống Triết và Thanh Tu Trúc thì đang run rẩy.

Khi nãy bọn họ còn từng lên tiếng châm chọc Lâm Ẩn nữa, thực lực của Lâm Ẩn mạnh như thế, giết bọn họ có khác gì giết một con chó đâu.

Lâm Ẩn cũng không thèm quan tâm đến Kiều Chấn, một tay cầm kiếm nhìn Hiên Viên Long, thản nhiên nói:

“Bây giờ anh còn muốn giết tôi không?”.

Sác mặt Hiên Viên Long xám xịt, nhìn Lâm Ẩn trên bầu trời, ánh mắt phực tạp: “Thắng làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết gì cũng được!”.

Như thế khiến Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên.

Thái độ này của Hiên Viên Long thật sự khiến anh đánh giá cao hắn hơn.

Nhưng Hiên Viên Long liên tục nhằm vào anh, không thể vì xem trọng hắn một lần mà bỏ qua cho hắn được.

Vào lúc Lâm Ẩn muốn ra tay, trên không trung đột nhiên có người hét to:

“Con cháu các nhà nhanh chóng đi đến truyền tống trận, chậm là không ra được nữa đâu!”.

Lâm Ẩn hơi nhíu mày, đây là giọng nói của Hiên Viên Vô Địch, chợt nhớ đến động tĩnh của trận chiến phía trên Thiên Vực, chẳng lẽ trên đó xảy ra chuyện gì rồi?

“Đi mau đi, đây là giọng nói của ông tư!”.

Hiên Viên Bằng hô to một tiếng, cắn răng đỡ Hiên Viên Long chạy nhanh về phía truyền tống trận.

Lâm Ẩn cũng không đuổi theo, nhìn Bạch Vũ nhỏ giọng nói: “Tôi đi xử lý Thanh Tu Trúc, anh đi trước đi!”.

Bạch Vũ nhìn Lâm Ẩn một cái, sau đó dẫn Bạch Trú nhanh chóng đi tới truyền tống trận.

Lâm Ẩn giẫm nhẹ chân đuổi theo Thanh Tu Trúc, con cháu nhà họ Thanh giết được ai thì giết.

Thanh Tu Trúc và Tống Triết thấy Lâm Ẩn đuổi theo thì sợ hết hồn.

Thanh Tu Trúc vốn chạy đằng trước, thấy Lâm Ẩn đuổi theo, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, chém một kiếm về phía Tống Triết đang chạy trốn.

“Thanh Tu Trúc!”.

Tống Triết hết cách chỉ có thể vung quyền ngăn cản.

Nhưng lúc này Lâm Ẩn đã đến bên cạnh gã rồi, gã vừa định lên tiếng cầu xin, không ngờ Lâm Ẩn lướt qua mình, đuổi theo người đằng trước.

“Chém!”.

Lâm Ẩn quát khẽ một tiếng, kiếm Thu Thuỷ lượn vòng trong không trung, một quầng sáng trắng cứ thế đuổi theo Thanh Tu Trúc.

“Phập!”.

Kiếm khí lạnh lẽ, ánh bạc xông đến chín tầng mây, cuối cùng có tiếng kim loại vang lên, thi thể Thanh Tu Trúc rơi xuống từ trên không.

Những người khác thấy thế thì càng chạy nhanh hơn.

Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, xoay người đi về phía khe suối Mãnh Hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.