Tất cả trưởng lão nhà họ Lâm đều im lặng, bọn họ đánh giá Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt tỉ mỉ.
Cụ bà ngồi ở vị trí cao nhất cũng hơi nheo mắt lại, mắt đảo quanh hai người họ.
Ánh mắt Lâm Ẩn vẫn như thường, anh thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, đối mặt với cụ Lâm.
Cụ bà tóc bạc trắng, trên mặt lộ rõ nếp nhăn, tay cầm cây gậy đầu rồng bằng gỗ đàn hương, trông rất uy nghiêm.
Cụ Lâm đã gần trăm tuổi nhưng trông vẫn còn rất sung sức, đôi mắt rất sáng, trông không có vẻ già nua.
Dù sao bà ta cũng là vợ chính thức của cụ ông nhà họ Lâm, cụ bà này có xuất thân rất lớn, cũng là một cao thủ nổi danh thiên hạ, đến tận bây giờ vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Ẩn tiến lên một bước nói: "Cháu chào cụ".
Trương Kỳ Mạt cũng lịch sự nói: "Cháu chào cụ".
“Ừ, Lâm Ẩn, khá lắm”, cụ bà khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Khí thế cũng khí phách như ông ngoại cháu khi con trẻ”.
“Bên cạnh là cháu dâu của cụ đúng không?”, cụ bà chậm rãi nói: “Được lắm, rất xinh đẹp”.
"Cháu gái mới đến nhà họ Lâm, cụ cũng không biết cháu thích gì. Nếu cháu thích thứ gì ở thành phố Thương Châu này thì cứ chọn đi, bà sẽ tặng cháu làm quà gặp mặt", cụ bà điềm đạm nói, nói chuyện cũng rất khí phách.
Khi cụ bà đang nói chuyện thì có hai người hầu của nhà họ Lâm đi từ cửa hông vào, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ kính cẩn đưa cho Trương Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt có vẻ hơi căng thẳng, cô liếc nhìn Lâm Ẩn, thấy Lâm Ẩn khẽ gật đầu thì cô mới nhận quà.
Món quà mà cụ bà tặng cho Trương Kỳ Mạt là miếng ngọc của nhà họ Lâm, nó là vật thể hiện cho thân phận và địa vị.
Đừng nghĩ nó chỉ là miếng ngọc bình thường, ở Thương Châu mà có nó thì muốn gì cũng được, bao gồm cả tiền bạc và quyền lực.
“Cám ơn cụ”, Trương Kỳ Mạt cung kính nói.
“Ừ”, cụ bà khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Ẩn: “Cụ cũng nghe về việc cháu làm ăn lớn ở thủ đô, có vẻ là tốt lắm. Đúng là không làm xấu hổ danh tiếng nhà họ Lâm. Thục Cầm sinh được đứa con trai rất tốt.”
Cụ bà khen ngợi một câu rồi dừng lại, sau đó lại nói sang vấn đề khác: "Lâm Ẩn, cháu có biết cụ để cháu làm ứng viên thừa kế nhà họ Lâm là có ý gì không? Cháu có biết thân phận này có nghĩa thế nào không?".
Cụ bà nói tới đề tài này thì Lâm Ẩn bình tĩnh trả lời: "Cháu thật sự không biết".
Ha ha ha”, cụ bà cười vài tiếng: “Chuyện của mẹ cháu Thục Cầm hồi đó coi như là sai lầm của cụ. Bao nhiêu năm nay thiệt thòi cho gia đình cháu rồi, việc này cũng coi như là đền bù và khẳng định năng lực của cháu”.
"Khi cháu đã có thân phận và quyền lực địa vị tương ứng rồi, thì cháu cũng phải gánh những trách nhiệm tương ứng".
"Cụ rất coi trọng cháu, cũng định giao trách nhiệm cho cháu. Nhưng mà trước khi đến nhà họ Lâm cháu đã làm ra nhiều việc khiến các vị trưởng lão tranh cãi. Giờ cháu hãy giải thích mọi chuyện với các vị trưởng lão được không?".
Cụ bà nói xong thì liếc mắt nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn bình tĩnh nói: "Cháu nghĩ không có gì cần giải thích cả".
“Ồ?”, cụ bà khẽ cau mày hứng thú nói: “Hôm qua cháu giết Lâm Tiếu. Thằng bé là anh cháu, cháu không muốn giải thích gì sao? Tại sao lại làm thế?”.
Lâm Ẩn bình tĩnh nói: "Lâm Tiếu ép cháu giết anh ta nên cháu đành giết thôi".
"Vớ vẩn! Do cậu ngang ngược không tôn trọng người lớn! Cậu Tiếu là anh hai cậu, còn là ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm. Vậy mà vừa trở về nhà họ Lâm cậu đã giết chết anh trai trong nhà, cậu coi thường nhà họ Lâm này đúng không!", Lâm Huyền Hạc lập tức đứng lên, ông ta mắng mỏ Lâm Ẩn rồi quay sang phía cụ bà: "Mẹ à, cậu ta thật sự quá ngang ngược, ở trước mặt mẹ cậu ta còn dám kiêu ngạo như vậy. Con đề nghị phạt cậu ta 100 gậy rồi lại nói tiếp!".
Cụ bà chậm rãi nói: "Con không được tùy tiện trừng phạt, dùng uy quyền của trưởng lão để áp chế thế hệ trẻ. Lâm Ẩn nói rõ xem Lâm Tiếu đã xúc phạm cháu thế nào mà cháu nhất định phải giết thằng bé?".
“Giết anh ta không cần phải có lý do”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
"Lâm Tiếu chết rồi cháu cũng không muốn nói nhiều".
"Cháu đã giết anh ta, cụ muốn xử lý thế nào thì cứ nói thẳng ra".
“Ồ?”, Cụ Lâm nhìn Lâm Ẩn chăm chú, nhưng không nói lời nào.
Lâm Ẩn rất mạnh mẽ, đối mặt với cụ bà không những không khiêm tốn mà còn rất hống hách, thậm chí còn có vẻ bất cần.
Tính cách như thế này chả trách Lâm Ẩn không chịu nổi sự khiêu khích của Lâm Huyền Đồ và những người khác, thậm chí còn giết chết Lâm Tiếu, kẻ gây rắc rối cho mình.
Lâm Ẩn thật sự rất kiêu ngạo.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cụ bà về Lâm Ẩn.
"Lâm Ẩn, cậu quá tự phụ! Con cháu như cậu đứng trước mặt người lớn trong nhà, mà đây còn là bà cố của cậu nữa, đến ông nội cậu cũng không dám nói như vậy đâu. Thái độ gì đây hả?", Lâm Huyền Minh nói.
"Cậu giết chết Lâm Tiếu, theo gia quy thì phải thi hành gia quy, phế bỏ võ công của cậu! Hủy bỏ thân phận người thừa kế!".
Lâm Huyền Minh nói xong thì nhìn về phía cụ bà nói: "Mẹ à, thằng bé này thật sự khó bảo. Cậu ta đã nói như thế thì cũng không cần nói nhiều nữa. Con xin mẹ hãy hủy bỏ thân phận thừa kế của cậu ta. Cho phép con dùng uy quyền của các trưởng lão đưa cậu ta xuống núi rồi phế bỏ võ công".
"Tôi đồng ý với đề nghị của nhị trưởng lão. Cậu ta không hề mang dòng máu nhà họ Lâm. Hành động lại ngạo mạn, hung hãn, cậu ta không xứng làm người thừa kế của nhà họ Lâm".
“Cụ bà, tôi cũng đồng ý...".
Lúc này mấy vị trưởng lão cấp cao lần lượt trách móc Lâm Ẩn, bọn họ đồng loạt đề nghị cụ bà.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, thậm chí Lâm Huyền Diệp đứng bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng theo.
Đúng vậy, theo ông ấy thấy thì Lâm Ẩn nói chuyện với cụ bà đúng là hơi mạnh miệng, thế nên đã khiến Lâm Huyền Minh nắm lấy cơ hội gây khó dễ.
Lâm Ẩn chế nhạo nói: "Võ công của tôi không phải do nhà họ Lâm truyền dạy, nhà họ Lâm lấy tư cách gì phế bỏ võ công của tôi? Nhị trưởng lão ông có tư cách gì hủy bỏ thân phận của tôi?".
"Lâm Tiếu là thằng cháu vô dụng của ông, anh ta tài năng không bằng người khác, đấu nhau một một với tôi rồi bị giết chết, ông còn muốn nói gì hả?".
"Nếu ai cũng như ông, trẻ kém cỏi thì khi đến già cả nhà họ Lâm sẽ bị coi thường đấy".
Lâm Ẩn nói xong thì lắc đầu.
"Cậu! cậu!", Lâm Huyền Minh nổi đóa, ông ta bị lời nói của Lâm Ẩn khiến cho tức giận.
Lâm Huyền Minh hít một hơi rồi bình tĩnh nói: "Mẹ à, con sẽ không bỏ qua cái chết của Lâm Tiếu đâu. Cậu ta giết chết anh em trong nhà, không những không hối hận lại còn khiêu khích con như thế. Mẹ hãy giải quyết công bằng cho con".
Cụ bà nghe tới đây thì khẽ nhíu mày.
Bà ta muốn bảo vệ Lâm Ẩn, nhưng cũng không thể bảo vệ quá mức được.
Bây giờ Lâm Ẩn còn tự mình đối đầu với nhị trưởng lão nữa.
“Huyền Minh, võ công của Lâm Ẩn đúng là không phải do nhà họ Lâm dạy dỗ, hơn nữa nhà họ Lâm cũng không đủ tư cách phế bỏ võ công của thằng bé”, cụ bà chậm rãi nói: “Lúc trước mẹ cũng nghe đám con cháu ở khách sạn Thương Hải nói rằng đúng là Lâm Tiếu và Lâm Ẩn so tài một một, sau đó mới bị giết. Trong giới lánh đời cũng có quy tắc, khi đấu võ bị giết thì không thể trách người khác được".
Cụ bà nói xong thì nhìn Lâm Ẩn rồi nghiêm nghị nói: "Lâm Ẩn, nhưng cháu đã giết Lâm Tiếu, nếu không trừng phạt thì đúng là không được".