Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 165: Chương 165: Mau dập đầu




“Thưa cụ, bây giờ cụ cảm thấy thế nào?”

“Dạ phải, ông nội, ông đã khỏe hơn chưa?”

Trong nháy mắt, mọi người nhà họ Công Tôn có mặt ở đây đều sốt ruột cất tiếng hỏi.

Công Tôn Tòng Long khẽ híp mắt, nhìn mọi người một lượt, rồi nói nhẹ nhàng: “Cũng khỏe lắm, khi nãy, là vị thần y nào đã cứu ông thế?”

Cụ vừa nói như thế, sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, nhất là Lữ Lương Ngọc và Công Tôn Phi Thiên, sắc mặt mặt bọn họ đều xấu đến cùng cực.

Chuyện gì thế này? Cái thằng Lâm Ẩn nhà quê kia chỉ tùy tiện châm cứu thôi mà cụ nhà đã tỉnh lại ngay sao? Trước đây bỏ ra tận vài triệu để mời các bác sĩ trung y, tây y nổi tiếng để làm cái gì?

Sắc mặt Công Tôn Thu Vũ và Công Tôn Phi Long đều ánh lên niềm vui, bọn họ định mở miệng nói chuyện.

“Là đại sư Lữ!” Công Tôn Phi Thiên nói một cách dứt khoát: “Bố à, trước kia đại sư Lữ đã châm cho khí huyết của bố lưu thông, rồi lại kê đơn thuốc, nên bây giờ bố mới tỉnh dậy.”

“Đúng rồi đó cụ, bây giờ ông đã khỏe lại chưa?” Lữ Lương Ngọc cũng nhân cơ hội nói ngay, bắt đầu làm bộ làm tịch: “Xem ra, khí huyết của ông đã lưu thông rồi, đơn thuốc này cũng khá là có hiệu quả.”

Hai người bọn họ vội vã sấn lại gần cụ Công Tôn, nói chuyện với cụ nhà bằng giọng nịnh nọt.

Cảnh tượng này làm cho Công Tôn Thu Vũ sững sờ, vô liêm sỉ quá đi mất? Rõ ràng khi nãy anh họ Tề Ẩn của mình đã trị bệnh cho cụ nhà, không ngờ bọn họ trơ mặt mo ra nói đây là công lao của mình?

“Khụ khụ. Phi Thiên, đại sư Lữ, hai người nói năng ý tứ một chút được không?” Công Tôn Phi Hồng nhìn hai người họ với ánh mắt lạnh lùng, ông ấy nghiêm mặt nói: “Bố, đại sư Lâm vừa chữa khỏi bệnh cho bố là thần y ở tỉnh Đông Hải, Thu Vũ đích thân sang tỉnh Đông Hải để mời cậu ấy về đó.”

Sau khi nói dứt lời, Công Tôn Phi Vũ bèn giơ tay giới thiệu Lâm Ẩn.

“Đại sư Lâm đến từ tỉnh Đông Hải?” Công Tôn Tòng Long khẽ nhíu mày, cụ quan sát Lâm Ẩn, đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, cũng cảm thấy vị đại sư này còn trẻ quá, mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.

“Anh cả, anh còn tin đây là công lao của thằng rể vô dụng này ư? Cái thằng họ Lâm ấy chỉ nói vớ vẩn thôi! Giả thần giả thánh làm trò bịp bợm.” Công Tôn Phi Thiên quyết đoán nói: “Rõ ràng châm cứu và thuốc của đại sư Lữ đã phát huy tác dụng, kết quả lại để cho thằng oắt đó kiếm lợi, còn giả vờ đây là công lao của mình.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lữ Lương Ngọc vuốt râu: “Các vị, khi nãy tôi đã nói cho mọi người nghe về bệnh tình của cụ nhà, lại châm cứu suốt nửa tiếng đồng hồ, kê các loại thuốc quý. Quá trình phức tạp, mọi người đều chính mắt nhìn thấy đấy, khi nãy vất vả một phen, bệnh của cụ nhà mới đỡ.”

“Đại sư Lữ nói có lý lắm! Anh cả, Thu Vũ, hai người nghĩ thử đi, thằng Lâm Ẩn lừa đảo này chỉ cần cầm kim như thêu thùa là cụ nhà có thể tỉnh ngay sao?” Công Tôn Phi Thiên nói tiếp: “Rõ ràng đây là công lao của đại sư Lữ, chẳng qua Lâm Ẩn chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, cách châm cứu dở hơi của nó thì có thể đạt thành hiệu quả gì?”

Hai người kẻ xướng người họa, cứ như thể đây chính là sự thật vậy, mọi người có mặt ở đây đều âm thầm gật đầu.

“Anh cả, anh đừng tin cái thằng họ Lâm lừa đảo này. Anh hai nói mới có lý, rõ ràng đây là công lao của đại sư Lữ.”

“Thưa cụ, tình hình là như vậy đấy, cái tên họ Lâm này chỉ là một kẻ lừa đảo thích giả vờ giả vịt thôi, người thật sự trị hết bệnh cho cụ là đại sư Lữ.”

Tất thảy mọi người nhà họ Công Tôn đều nhao nhao lên tiếng, nói giúp đại sư Lữ và Công Tôn Phi Thiên.

Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn vẫn còn quá trẻ trung, tùy tiện nghịch châm vàng thì dám tự xưng là thần y à? Chắc chắn cậu ta đã chiếm lợi từ đại sư Lữ, còn dám tự xưng mình là người đã chữa khỏi bệnh cho cụ nhà.

Sao trên đời này lại có cách thức thần kỳ như vậy chứ, bệnh của cụ nhà đã ngấm vào xương cốt, nhưng chỉ châm cứu trong thời gian chưa đến ba phút mà đã có thể chữa khỏi ư?

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Sắc mặt Công Tôn Tòng Long không thay đổi, cụ đanh giọng hỏi.

“Thưa... Bố, thật sự là sau khi đại sư Lâm châm cứu cho bố, bố đã tỉnh lại đấy ạ.” Công Tôn Phi Hồng nghiêm mặt nói.

“Bố, anh cả hồ đồ mất rồi, một thằng lừa đảo trẻ tuổi như nó mà anh ấy còn tin là thần y.” Công Tôn Phi Thiên nói, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường: “Bố xem, đại sư Lữ đã kê những loại thuốc quý cho bố, đại sư Lữ là cao thủ trong giới y thuật nổi tiếng của tỉnh đấy, cái thằng Lâm Ẩn này là cái thứ gì? Một thằng vô dụng có tiếng của tỉnh Đông Hải, còn không biết sống chết nói bố đã trúng độc mãn tính, chẳng phải nó đang tung tin đồn nhảm ư?”

“Bố, chuyện này không đơn giản chút nào, sức khỏe của bố thế nào, chắc là bố cũng biết rõ, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?” Công Tôn Phi Hồng nói.

Đám người phe chú hai xum xoe nịnh nọt cụ nhà, chắc chắn là có ý đồ xấu, cướp công mời đại sư Lâm đến chữa bệnh của mình thì thôi đi vậy, dù gì chỉ cần cụ nhà khỏe lại mới là chuyện tốt đẹp nhất.

Nhưng mà, bọn họ vẫn còn cắn ngược, sau này mình phải ăn nói thế nào với cụ Tề đây? Sao mình có quyền uy trong gia tộc nữa chứ?

Nhất là, đại sư Lâm từng nói trong người cụ nhà có độc mãn tính, nếu không làm rõ chuyện này, không biết hiểm họa tiềm tàng sẽ lớn đến mức nào nữa.

“Con nói là? Vị đại sư Lâm kia nói bố bị trúng độc mãn tính à?” Công Tôn Tòng Long khẽ nhíu mày, hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Đúng đó bố! Bố, bố xem xem, có phải thằng này đáng chết lắm không? Dám nói hươu nói vượn phỉ báng nhà họ Công Tôn chúng ta, đợi lát nữa con sẽ xử lý nó!” Công Tôn Phi Thiên sốt sắng nói: “Nhất là nó vừa vào nhà họ Công Tôn đã kiếm chuyện chia rẽ Thu Vũ và Thạch Nhi, còn đạp lên mặt Thạch Nhi, cháu trai cưng của bố nữa.”

Sắc mặt Công Tôn Tòng Long vẫn bình tĩnh như thường, cụ không nói gì, chỉ nhìn mọi người với vẻ mặt uy nghiêm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lâm Ẩn, cậu qua đây cho tôi, cái đồ chó ngu ngốc không biết sống chết này, dám nói lung tung về bệnh tình của cụ nhà hả?” Công Tôn Phi Thiên nói một cách ngông cuồng, chỉ cần thuyết phục được cụ nhà, thì anh cả cũng không bảo vệ nổi thằng họ Lâm kia nữa.

Vừa nhìn thấy sắc mặt cụ nhà thay đổi, Công Tôn Phi Thiên biết cách nhìn mặt đoán ý, ông ta lập tức làm khó làm dễ, vu tội miệt thị cụ nhà cho Lâm Ẩn, ai còn dám bảo vệ cho anh nữa?

Lâm Ẩn chỉ cười lạnh không nói gì, giống như đang coi một vở hài kịch vậy.

“Còn cười nữa à? Thế nào? Có phải cậu nghĩ rằng mình đã dụ dỗ được anh cả và Thu Vũ, thì có thể tùy tiện xấc xược hay không?” Công Tôn Thu Vũ cười lạnh rồi nói: “Theo như quy định, bây giờ cậu phải bước qua dập đầu xin lỗi đại sư Lữ.”

“Thằng oắt Lâm Ẩn thối tha kia, đã có rất nhiều người nghe thấy rồi, mau qua đây dập đầu xin lỗi theo giao hẹn, có nghe chưa?” Lữ Lương Ngọc cười với vẻ đắc ý: “Chứ bằng không, đừng trách sao anh Phi Thiên lại sai người đụng võ!”

Lâm Ẩn giỏi y thuật thì sao? Chẳng phải vẫn để cho bọn họ cướp công à?

Một thằng nhà quê mà còn dám lên mặt hung hăng láo xược ở trong nhà quyền quý này à?

Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc gì, anh chỉ chậm rãi bước lại gần.

“Đại sư Lâm, ừm... Đại sư Lữ, mấy người đừng có quá đáng quá, đại sư Lâm là khách tôi mời đến.” Công Tôn Phi Hồng nói, trước mặt cụ nhà, ông ấy cũng không dám ra oai.

“Ôi trời, anh cả, anh không thấy nó đã chọ giận cụ nhà rồi sao? Oắt con này dám nói cụ nhà đã trúng độc, nếu không chịu giải thích đàng hoàng, nghĩ rằng uy nghiêm của nhà ta dễ dàng bị xúc phạm lắm ư?” Công Tôn Phi Thiên nói, sắc mặt ông ta toát ra vẻ kiêu ngạo: “Qua đây dập đầu! Có nghe chưa?”

Bốp!

Lâm Ẩn bất chợt nhảy bật đến, nhấc chân tung một cú đá, khiến cho đầu gối Công Tôn Phi Thiên kêu răng rắc, ông ta quỳ sụp xuống tại chỗ.

Rồi sau đó, anh quay người túm Lữ Lương Ngọc, tát cho ông ta một cái, làm ông ta xoay tròn tại chỗ, hai chân khuỵu xuống quỳ rạp trên mặt đất.

“Mau dập đầu!”

Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sắc sảo, anh lạnh lùng nhìn Lữ Lương Ngọc đang quỳ dưới chân mình, sắc mặt ông ta hằn lên nét sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.