Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 197: Chương 197: Mày không sống quá ba ngày đâu




Lâm Ẩn xông lên giữ chặt đầu Tiêu Trang, đập xuống đất cái bốp, khiến cho anh ta toác đầu chảy máu.

“Ôi á! Mày là thằng dân đen chết tiệt! Sớm muộn gì tao cũng phải giết mày!” Tiêu Trang gào rống như điên, ánh mắt toát ra vẻ không cam tâm!

Anh ta chẳng thể ngờ rằng, bản thân mình sẽ bị hạ nhục nặng nề ở thành phố thấp kém như thành phố Thanh Vân này!

Bốp!

Đế giày của Lâm Ẩn đạp lên đầu Tiêu Trang, đè anh ta chết dí trên mặt đất.

Cú đạp của Lâm Ẩn khiến cho anh ta suy sụp tinh thần, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giày xéo, vẻ mặt anh ta trở nên vặn vẹo, ấp a ấp úng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đầu lưỡi và răng lại tê rần, miệng mồm bê bết máu.

Từ lúc sinh ra ở nước M cho đến bây giờ, anh ta luôn là người thu hút sự chú ý của đám đông, trước nay chưa từng có ai dám mắng thẳng mặt cậu chủ trong nhà họ Tiêu, chứ đừng nói là bị đạp dưới đế giày trước giữa chốn đông người!

“Mày nghĩ Tiêu thị của mày là cái thá gì? Chỉ là một tập đoàn lâu la, quỳ liếm nước M để được thưởng cho mấy khúc xương mà thôi.” Lâm Ẩn lạnh giọng mà nói.

Anh chưa từng đi điều tra tập đoàn Tiêu thị trong nước M, chỉ nghe Vương Hồng Lăng nói năm ấy tập đoàn Tiêu thị được thành lập bởi một người có địa vị cao ở tỉnh Đông Hải di cư sang nước M, bèn lập tức hiểu ngay chuyện này là thế nào.

Cho dù có tự quảng bá mình cao đẹp đến thế nào, về bản chất, loại tập đoàn chuyển hết tài sản từ Long Quốc sang nước ngoài chỉ là tập đoàn lâu la, quỳ liếm nước M để được thưởng cho khúc xương mà thôi, không hề có ngoại lệ nào cả.

“Phường dân đen Long Quốc như mày thì có tư cách gì để nói Tiêu thị? Tao là người nước M cao quý, huyết thống và xuất thân của tao đều ở nước M!” Tiêu Trang tỏ vẻ không phục.

“Loại dân đen như mày không thể hiểu được sức mạnh của tư bản lớn đến mức nào đâu!” Tiêu Trang nói với vẻ hung hăng: “Hôm nay mày sỉ nhục tao, tao sẽ trả lại cho mày gấp mười!”

“Ha, sức mạnh của tư bản à?” Lâm Ẩn cười lạnh, anh nhấc chân đá vào người Tiêu Trang, cơ thể của anh ta đập mạnh vào tường, lảo đảo ngã xuống đất, phun ra hai búm máu tươi.

Rồi Lâm Ẩn đi qua nắm đầu Tiêu Trang, ánh mắt rất đỗi lạnh lẽo.

“Mày nhớ cho rõ, nơi này là Long Quốc, không phải nơi cho tụi tư bản chúng mày ngang ngược.” Lâm Ẩn nói với giọng lạnh lùng: “Bọn tư bản chúng mày không thể giở trò xấc xược ở đây như lúc ở nước M được đâu.”

Lời nói và hành vi của Tiêu Trang giống y hệt như những cậu chủ trong tập đoàn tư bản, trong mắt anh ta, người nghèo không được xem là người, mà chỉ là con chó có thể tùy tiện đùa bỡn mà thôi, thích bạn gái của ai đều có thể tùy tiện cướp giật, có thể dùng tiền và quyền lực để giành lấy thứ mình thích một cách trắng trợn, thậm chí hệ thống tư pháp ở đất nước ấy còn bị tư bản thao túng.

“Mày không giàu có như tao, mày chính là một thằng dân đen!” Tiêu Trang tỏ vẻ không phục.

Lâm Ẩn vung tay giáng cho anh ta một cái tát, khiến cho hai bên mặt của Tiêu Trang sưng vù.

“Hễ mở miệng ra là mày lại kêu dân đen, mày có biết tổ tông của mày là người Long Quốc không? Sống quỳ bên nước M mới sinh ra được thằng lai căng như mày? Mày có biết gốc gác của mày là ở đâu hay không? Còn có mặt mũi tỏ vẻ thượng đẳng ở Long Quốc à?” Lâm Ẩn lạnh giọng mắng Tiêu Trang, anh đạp mạnh lên đầu của anh ta.

Tiêu Trang là cổ đông của tập đoàn Latinh, những trò bẩn tập đoàn Latinh âm thầm làm ra hoàn toàn phù hợp với phong cách của loại người này, không coi người Long Quốc là con người.

Nhất là, không ngờ hôm nay lại đến kiếm chuyện với mình, còn dám nói sẽ cướp Kỳ Mạt nữa à? Anh ta phải vênh váo đến mức nào, khinh thường người khác đến cỡ nào mới dám đòi giành vợ của anh trước mặt của anh chứ?

“Lâm Ẩn, mày là cái thằng vô dụng! Hôm nay mày dám làm nhục tao, tao đảm bảo mày sẽ không sống quá ba ngày!” Gương mặt Tiêu Trang vặn vẹo, anh ta gào rống như điên: “Không thì mày giết tao đi? Hả? Nếu như không giết được tao, mày sẽ nhận lại sự báo thù gấp mười lần, mày sẽ không thể bảo vệ vợ mình được nữa!”

Cho dù bây giờ thằng Lâm Ẩn vô dụng này đạp anh ta dưới chân thì có làm sao? Đợi sau này, với tài lực hùng hậu của tập đoàn Tiêu thị thì sẽ tìm được cách báo thù thôi, chắc chắn phải chà đạp vợ của Lâm Ẩn trước mặt nó, mới có thể rửa được mối nhục ngày hôm nay!

“Giết chết mày hả?” Lâm Ẩn hừ lạnh: “Giết chết mày thì còn gì là thú vị nữa? Mày đã tôn thờ sức mạnh của tư bản đến thế, tao sẽ cho mày nếm mùi mất đi tư bản mà mày cậy vào.”

Giết chết thằng lai căng Tiêu Trang ở trong tập đoàn đá quý Trương thị của Kỳ Mạt, không những làm dơ nơi này, cũng sẽ làm dơ tay của chính bản thân mình.

“Mày không dám giết tao chứ gì? Vậy thì mày đợi đó đi! Trong vòng ba ngày, chắc chắn mày sẽ phải quỳ xuống ăn năn hối hận!” Tiêu Trang nói với vẻ hống hách.

Lâm Ẩn túm đầu Tiêu Trang lên, giáng cho anh ta một cái tát, khiến anh ta quay tròn 180 độ trong không khí rồi ngã rạp xuống dưới đất, kêu la oai oái không ngừng.

“Cút đi!” Lâm Ẩn nói bằng giọng lạnh tanh.

Tiêu Trang ôm gương mặt sưng vù, vài gã bảo vệ dìu anh ta đi ra khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh, trong lòng vẫn thấy không cam tâm.

“Anh Tiêu, anh đợi em với.” Tất Tâm Vũ khập khiễng bám theo anh ta, gương mặt cô ta tỏ vẻ nịnh nọt.

Tiêu Trang giơ tay giáng vài cái tát vào mặt Tất Tâm Vũ: “Cô cút đi cho tôi, cái đồ đê tiện, làm tôi gặp xui xẻo!”

“Anh Tiêu, em... Đừng giận mà, cái thằng Lâm Ẩn vô dụng đó chỉ biết ăn bám Tưởng Kỳ, chủ tịch tập đoàn Hải Dương thôi, nó không biết sống chết mà dám đánh anh, chắc chắn anh có thể trả đũa.” Tất Tâm Vũ bị anh ta tát vài cái, nhưng cô ta vẫn cười bồi lấy lòng Tiêu Trang.

Bốp bốp bốp, Tiêu Trang lại tát thêm hai cái vào mặt Tất Tâm Vũ, cơn hận vì bị Lâm Ẩn chà đạp nghẹn ứ trong lòng, bây giờ cũng không thể làm gì được Lâm Ẩn, chỉ biết trút giận lên người Tất Tâm Vũ mà thôi.

“Cô còn đang nói gì nữa đấy? Đồ đê tiện, sau này cô đừng bén mảng trước mặt tôi nữa, đúng là cái đồ sao chổi!” Tiêu Trang gắt gỏng: “Hôm nay tôi không bị ai đánh hết, cô có nghe rõ chưa?”

“Dạ, dạ, dạ, anh Tiêu, em nói sai rồi. Anh không bị ai đánh hết, sau này em sẽ không dám ăn nói linh tinh nữa.” Tất Tâm Vũ vẫn xum xoe nịnh nọt.

Tiêu Trang nhấc chân đá Tất Tâm Vũ ngã lăn ra đất, sau khi đánh mắng thỏa thích, anh ta mới đi ra khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh, gương mặt chất chứa đầy sự oán hận.

Tất Tâm Vũ ngồi lì dưới đất, cô ta tỏ vẻ tủi thân, gương mặt bị tát đến sưng vù, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Lâm Ẩn dửng dưng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Anh không hề thương xót người phụ nữ này chút nào, chỉ thấy đáng đời mà thôi, bán thân cho loại người khắc ghi tính tư bản vào lòng thì có thể nhận được kết quả tốt đẹp gì? Ai từng học lịch sử cấp hai cũng biết, từ xưa cho đến nay, bọn người Long Quốc bợ đỡ dân phương Tây đều không có kết quả tốt.

“Lâm Ẩn, tất cả đều tại vì anh, anh đợi đó đi, anh Tiêu sẽ báo thù anh thôi!” Tất Tâm Vũ nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt oán hận, rồi bực bội bỏ đi khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh.

Trong lòng cô ta vô cùng căm hận Lâm Ẩn, nếu không có cái tên không biết trời cao đất dày, dám đánh anh Tiêu như Lâm Ẩn, sao anh Tiêu lại trút giận lên người cô ta cho được? Tại Lâm Ẩn khiết cho cô ta mất đi chỗ dựa, mất đi cán dù to!

Lâm Ẩn lắc đầu, người phụ nữ này đã quen thói nô lệ rồi.

Hôm nay Tiêu Trang - cậu cả trong gia đình tài phiệt bên nước ngoài, một trong những cổ đông của tập đoàn Latinh đến đây, khiến cho anh biết chắc vì sao tập đoàn Latinh lại bành trướng ở thành phố Thanh Vân. Xem ra suy nghĩ hồi đó của mình là sai, có thể tập đoàn Latinh là con cờ của nhà họ Văn ở thủ đô.

Lâm Ẩn nghĩ ngợi một lúc rồi đi ra khỏi nhà hàng tiếp khách, anh vào thang máy, đi về phía phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị trong tòa nhà Bảo Đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.