“Tên rác rưởi cậu nói gì thế? Chỉ một mống mà đòi giết sạch cả nhà họ Vương bọn tôi?” Đầu tiên Vương Thành Đạo bị luồng sát khí quanh thân Lâm Ẩn dọa sợ, sau đó như lão ta như thể nghe được chuyện gì nực cười lắm, bắt đầu cười to ha hả.
“Đúng là buồn cười chết đi mất, tên rác rưởi cậu đến để chọc cười tôi sao? Không phải cậu xem nhiều phim rồi quá đấy chứ?”
“Nói năng khoác lác đến nhường ấy, cậu không thấy ngại mồm à?”
Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn lập tức cười ha hả, vẻ mặt tràn trề sự xem thường.
Người nhà họ Vương có mặt cũng có phản ứng y thế, đầu tiền là bị khí thế khốc liệt của Lâm Ẩn dọa sợ, sau đó là ôm bụng bắt đầu cười ha hả.
Kể chuyện cười gì vậy chứ, chỉ dựa vào mỗi thằng Lâm Ẩn ở rể vô dụng nổi danh cả thành phố Thanh Vân này sao? Còn dám khoác lác không biết ngượng bảo muốn diệt sạch nhà họ Vương, sao nói y như thằng ngu vậy?
“Cậu có bị thiểu năng không? Hả cậu Lâm Ẩn rác rưởi? Không rục rịch gì mà đòi giết cả nhà người ta sao, cậu tưởng mình là thần tiên à?” Vương Thành Đạo vuốt râu, vẻ mặt cực kỳ hả hê.
Lâm Ẩn cười khẩy không nói, bỗng anh xông lên, bóng người như ma quỷ, thoắt cái đã bắt được Đinh Thần Nhất đang cầm súng đứng kèm bên cạnh Trương Kỳ Mạt, sau đó vung tay tát mạnh vào mặt Đinh Thần Nhất, làm lão ta hoa mắt chóng mặt, loạng choạng xoay hai vòng rồi ngã lăn xuống đất.
“Hả! Cậu dám đánh tôi?” Đinh Thần Nhất nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin, định nhặt súng lên, nhưng bỗng nhiên trong cơ thể lại có một nguồn lực mạnh mẽ nổ tung ra, xương tay “răng rắc” vỡ vụn, sau đó luồng lực ấy lại tràn ra khắp toàn thân, gân cốt tứ chi lập tức vỡ nát, chẳng mấy chốc lão ta đã biến thành một người tàn phế!
Đinh Thần Nhất đau đớn la hét, cả người co giật, mồ hôi tuôn như mưa, đau đến mức không thốt thành lời nổi, lão ta trợn to mắt nhìn Lâm Ẩn, như thể đang nhìn một nhân vật thần thoại không thể tưởng tượng ra được nào đó.
Trước đây lão ta xông pha khắp nơi nên từng nghe qua tuyệt chiêu này, đây gọi là nội kình! Người biết được chiêu nội kình đỉnh cao này, e là đã lên được đẳng cấp ngang tông sư rồi.
Còn trẻ như vậy sao có thể thành được đại tông sư?
“Kỳ Mạt, không sao rồi, đứng đằng sau anh.” Lâm Ẩn nói với Trương Kỳ Mạt bằng giọng điệu dịu dàng, sau đó cầm tay cô kéo ra phía sau mình.
Giờ khắc này Trương Kỳ Mạt nhìn bóng lưng to lớn của Lâm Ẩn, trong lòng bỗng dâng trào một dòng nước ấm áp.
“Chuyện gì thế này!”
Người nhà họ Vương cũng sợ hết hồn, bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời đại sư Đinh về, sao bỗng nhiên lại bị tên rác rưởi Lâm Ẩn kia đánh một chiêu đã thành người tàn tật, ngay cả cất tiếng cũng không xong.
“Cậu dám đánh người ở nhà họ Vương này? Rốt cuộc cậu đã giở thủ đoạn gì đánh lén đại sư Đinh?” Vương Thành Đạo gầm lên, siết chặt nắm đấm lại.
Một đám đệ tử dưới trướng Đinh Thần Nhất thấy sư tổ của mình bị người ta úp đến mức ngã lăn ra đất thì ai nấy đều bốc lửa giận trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, đồng loạt đưa tay móc vào túi áo trên, hẳn là chuẩn bị rút vũ khí ra!
“Quỳ xuống! Tên ở rễ không biết điều kia, còn dám tới đây cứu vợ mình à? Mày nghĩ chỉ bằng mày mà làm được sao?” Vương Quốc Khang quát lên.
Vương Tử Văn cũng cười lạnh, ra vẻ xem thường nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, bảo: “Lâm Ẩn, mày không thấy ngay cả Thẩm Tam cũng không dám làm càn ở nhà họ Vương bọn tao sao? Tên rác rưởi vô dụng như mày định khoe sức à? Tao biết, không phải mày dùng tiền mời Thẩm Tam đâu đúng không? Cùng lắm chỉ là một con chó dưới chân Thẩm Tam mà thôi!”
Trong mắt Vương Tử Văn, lúc trước Lâm Ẩn nhiều lần mời Lưu Quân đứng ra, đoán chừng là do anh đã quỳ liếm cầu xin Thẩm Tam, làm trâu làm chó cho Thẩm Tam mới khiến người ta nể tình ra mặt giúp đỡ cho.
Bây giờ ngay cả Thẩm Tam ngồi ở nhà họ Vương cũng không dám hó hé gì, con chó rác rưởi Lâm Ẩn thì làm được gì chứ?
Thẩm Tam đổ mồ hôi trán, cảm thấy hôm nay chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện lớn, nhà họ Vương lại dám châm chọc anh Lâm như vậy, đúng là gan to bằng trời.
Cũng không nghĩ lại xem sao Thẩm Tam gã không lên tiếng nào?
Đó là vì anh Lâm ở đây, Thẩm Tam gã không dám vượt mặt!
“Sao nào? Sợ chưa? Con chó chết Lâm Ẩn này, mày chờ xem kịch hay đi, mở to mắt mà nhìn vợ mình bị đội vệ sĩ dưới tay tao chơi luân phiên như thế nào!” Vương Tử Văn cười khẩy, hắn vung tay lên, “loạt xoạt”, bảy, tám tên đô con đứng ra, chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
“Lâm Ẩn, nếu không chúng ta chạy đi? Anh đánh tiếng với Thẩm Tam bạn mình đi, ông ấy hẳn sẽ giúp đỡ đưa chúng ta trở về nhỉ?” Trương Kỳ Mạt lo lắng hỏi, sự tình bây giờ đã ầm ĩ đến mức này, cô cũng rất lo cho an nguy của Lâm Ẩn.
Dù sao trong mắt cô đây chính là sân nhà của nhà họ Vương, không biết nhà họ Vương cho bao nhiêu vệ sĩ ẩn núp xung quanh đây, và có lẽ người nào cũng được trang bị vũ khí.
“Chạy?” Lâm Ẩn cười lạnh: “Bọn chúng dám có suy nghĩ đó với em, anh sẽ cho bọn chúng phải trả cái giá đớn đau và thê thảm hơn.”
“Ái chà? Còn trả giá đớn đau thê thảm hơn cơ? Mày đang dọa tao à? Ha ha!” Vương Quốc Khang nở nụ cười kỳ quặc, thứ rác rưởi chó má gì cũng dám đến đây giả bộ ra oai à?
Tinh tinh tinh tinh!
Ngay lúc này, điện thoại của Vương Thành Đạo vang lên.
Người nhà họ Vương đều yên lặng lại.
Lão ta cầm điện thoại lên, vừa nhìn số điện thoại thì trên mặt đã lộ vẻ kỳ lạ, là Ninh Tông Bảo gọi đến.
“A lô, chào em Ninh, sao lại có thời gian gọi cho tôi vậy, có chuyện gì sao.” Vương Thành Đạo nói năng rất khách khí.
Tuy Ninh Tông Bảo cho lão chút mặt mũi, giúp đỡ một tay, nhưng lão ta cũng không dám nghĩ mình là người ngang hàng với Ninh Tông Bảo.
Dù sao Ninh Tông Bảo là người đứng đầu nhà họ Ninh ở thủ đô, là nhân vật hàng đầu dưới trướng cụ Ninh, đây là một nhân vật tai to mặt lớn nắm giữ tài sản của cải hàng trăm tỷ. Nếu năm đó không phải đã lưu lại chút hảo tình cảm, một nhà họ Vương nho nhỏ sao mà cấu kết với ông ta được?
“Vương Thành Đạo, ông muốn chết sao?” Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tông Bảo dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để nói.
“Hả? Em Ninh, à không, chủ nhà Ninh chứ, tôi đắc tội gì với cậu sao?” Vương Thành Đạo cẩn thận từng li dò hỏi, bị giọng điệu của Ninh Tông Bảo dọa sợ.
Ở đầu bên kia điện thoại, Ninh Tông Bảo gần như đã kích động không thôi, đe dọa thêm uy hiếp, chỉ hận không thể bay thẳng từ thủ đô đến bên kia để giết chết Vương Thành Đạo.
Vương Thành Đạo nghe điện thoại, sắc mặt trắng bệch, đổ mồ hôi trán, toàn thân run rẩy, như thể vừa nghe được chuyện gì đó kinh khủng lắm vậy.
Bốp!
Vương Thành Đạo nhũn tay, điện thoại rơi xuống đất, cả người đang run bần bật, ngã lăn cái “rầm” từ trên ghế xuống, xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô thần, sắc mặt khó coi như bố mẹ sắp chết vậy.
Lão ta nhìn ánh mắt lạnh lẽo vô cùng cực của Lâm Ẩn, bệnh tim sắp tái phát, cảm giác như toàn bộ thế giới này sắp sụp xuống rồi.
“Lâm Ẩn... Không! Anh Lâm, ông nội Lâm!” Vương Thành Đạo bỗng quỳ xuống, điên cuồng dập đầu với Lâm Ẩn, tiếng vang bôm bốp: “Tôi van cầu cậu, ông nội Lâm ạ, là tôi có mắt như mù, cầu xin cậu hãy tha thứ cho nhà họ Vương này! Đừng diệt toàn bộ gia tộc của tôi!”
Vương Thành Đạo tràn trề vẻ hối hận và khiếp sợ trên mặt, lá gan đã bị dọa vỡ rồi!
“Hả?”
Người nhà họ Vương ở đây đều sững sờ tại chỗ, hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra, tại sao cụ nhà sau khi nghe một cuộc điện thoại đã trở thành thế này? Tự dưng lại quay sang dập đầu quỳ lạy với tên rác rưởi Lâm Ẩn kia?
Người nhà họ Vương chẳng ai hiểu mô tê gì.
“Ông nội, ông làm sao vậy? Sao lại cầu xin tên rác rưởi Lâm Ẩn ấy?” Vương Tử Văn vô cùng khó hiểu mà hỏi.
“Đừng gọi tao là ông nội nữa, tên súc sinh này, nát hết rồi, mày chính là nghiệt chủng của nhà họ Vương, mày không còn mang họ Vương nữa rồi!”
Vương Thành Đạo bỗng nhiên nổi giận lôi đình, xông lên tóm lấy Vương Tử Văn, điên cuồng vung tay tát bôm bốp vào mặt hắn, khiến mặt mũi Vương Tử Văn chảy máu đầm đìa, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.