Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 430: Chương 430: Muốn bao nhiêu tiền tự mình lấy




“Có ý gì? Cậu chặn hết tín hiệu của toà nhà là muốn làm gì?”.

Phó hội trưởng Nghê hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Trên mặt những người đang ngồi ở đây đều mang vẻ nghi ngờ.

Lần này có nhiều người hung hãn xuất hiện như vậy khiến bọn họ cực kỳ chấn động.

Với mắt nhìn của bọn họ, đương nhiên có thể nhận ra nhóm người Lâm Ẩn dẫn đến đều là sát thủ từng dính máu.

Lâm Ẩn bình tĩnh dựa lên ghế lớn, búng tay một cái.

Lập tức có một nhóm nhân viên thương vụ mặc vest đi vào từ ngoài cửa, trong tay cầm theo những cái va li màu bạc.

Ầm ầm ầm.

Ba bốn mươi cái va li bạc bị ném lên bàn họp.

Cạch cạch.

Người của nhóm thương vụ cực kỳ chuyên nghiệp mở va li ra, bên trong xuất hiện rất nhiều tiền mặt xanh biếc hút mắt.

Trong từng cái va li đều là đô la Mỹ xếp chồng lên nhau.

Trước bàn của từng thành viên thường trực của hội thương mại đang ngồi đều để hai va li đô la lớn, mỗi cái ít nhất cũng có chừng năm mươi triệu.

Tròn một trăm triệu tiền mặt để trước mặt như thế khiến người ta chấn động đến mức nào, không cần nói cũng biết.

“Tôi không muốn nói nhảm với các người nữa”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Muốn bao nhiêu tiền, các người tự mình lấy đi”.

“Người ủng hộ kế hoạch này thì lấy tiền rời đi. Ngoài bãi đỗ xe còn hai xe đô la Mỹ, hai tỷ tiền mặt”.

“Các người cảm thấy mình có thể làm chuyện lớn đến mức nào thì tự mình đi lấy, chê ít thì lại đến tìm tôi lấy thêm”.

Lâm Ẩn nói xong câu này.

Xung quanh lập tức yên tĩnh.

Những người có mặt nuốt nước miếng, trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam.

Bọn họ đều bị khí thế và sự mạnh tay của Lâm Ẩn làm chấn động rồi!

Tuy bọn họ đều là tai to mặt lớn ở Cảng Thành, giá trị con người mấy tỷ bạc, nhưng cũng vì sự mạnh tay của Lâm Ẩn mà chấn động đến tận đáy lòng.

Mấy tỷ tiền mặt, nói lấy ra tặng người ta là tặng luôn! Khí thế này của Lâm Ẩn khiến bọn họ cảm thấy không bằng.

Làm việc quá gây chú ý!

“Việc này, cậu Lâm, chúng tôi thật sự rất khó ủng hộ phương án này của cậu”, phó hội trưởng Vương thay đổi sắc mặt, không dám xem thường Lâm Ẩn nữa, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, thật cẩn thận nói: “Cậu Lâm muốn làm ăn cái gì cũng dễ bàn, Nhưng kêu chúng tôi lật đổ vị trí hội trưởng của ông Quý, chỉ sợ là quá khó khăn…”.

“Đúng vậy cậu Lâm, không bằng cậu đổi kế hoạch đề nghị khác đi, với thành ý của cậu, muốn gia nhập hội thương mại Cảng Thành cũng không có vấn đề gì cả”, phó hội trưởng Trác đẩy cái kính lão, chậm rãi nói: “Nhưng muốn lật đổ ông Quý, nói thật, không phải chúng tôi không nể mặt cậu, mà vì đây là chuyện không thể nào”.

Những người có mặt đều bị số tiền lớn Lâm Ẩn lấy ra hấp dẫn, nhưng vẫn kiêng dè uy nghiêm của Quý Trọng Sơn, không dám ủng hộ kế hoạch Lâm Ẩn đưa ra.

Dù sao đó cũng là Quý Trọng Sơn giàu nhất Cảng Thành.

Cho dù bọn họ lấy tiền của Lâm Ẩn, ủng hộ kế hoạch của Lâm Ẩn bãi bỏ vị trí hội trưởng của Quý Trọng Sơn ở hội thương mại Cảng Thành.

Thì… Cầm tiền rồi cũng không có mạng mà xài ấy chứ!

Trở về đã bị Quý Trọng Sơn giết chết rồi!

“Ha, cũng thú vị đấy. Lâm Ẩn, tôi nhớ ra rồi, cậu là ông chủ đứng sau tập đoàn Lâm thị, ông chủ lớn sau lưng Chris đúng không?”.

Phó hội trưởng Lý nãy giờ không nói một lời đột nhiên cười lạnh lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

“Cậu có biết tập đoàn Lâm thị của mình đã làm hỏng quy tắc của giới kinh doanh Cảng Thành, bị hội thương mại Cảng Thành chúng tôi cho vào trong danh sách đen và phong toả rồi không?”, phó hội trưởng Lý chậm rãi nói: “Cậu còn dám đến hội thương mại Cảng Thành bàn chuyện làm ăn? Sao, cậu đây là chó cùng rứt giậu nên sợ rồi, sợ bị hội thương mại của chúng tôi làm phá sản ư?”.

Lâm Ẩn nhíu mày lạnh lùng nhìn phó hội trưởng Lý.

“Sếp Lâm, phó hội trưởng Lý này là người được Quý Trọng Sơn bổ nhiệm vào hội thương mại Cảng Thành, cũng là trợ lý đắc lực phụ trách tất cả công việc trong giới tài chính dưới tay Quý Trọng Sơn”, Doãn Đại Cừu ở bên cạnh Lâm Ẩn giới thiệu.

Anh gật đầu cười lạnh.

“Ông cảm thấy chỉ dựa vào ông mà có thể phong toả tập đoàn Lâm thị của tôi sao?”, Lâm Ẩn hờ hững nhìn ông ta.

Phó hội trưởng Lý cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không cho là đúng.

“Mọi người, có lẽ tôi đã hiểu rõ tình hình rồi. Cậu Lâm này chính là ông tổng của tập đoàn Lâm thị mà chúng ta đưa ra kế hoạch phong toả không lâu trước đây”, phó hội trưởng Lý nghiền ngẫm nói: “Cậu Lâm này đã không làm ăn được ở Cảng Thành nữa rồi, mỗi ngày thị trường chứng khoán của tập đoàn cậu ta chịu tổn thất hơn trăm triệu! Mọi người có biết là vì sao không?”.

“Cậu Lâm, cậu không biết chứ gì? Vậy để tôi nói với cậu!”, phó hội trưởng Lý đắc ý nói.

“Vì cậu không biết sống chết gây chuyện với ông Quý, ông Quý sắp xếp cho tôi khống chế cục diện, dưới hành động của tôi, mỗi ngày tập đoàn của cậu đều thua lỗ hơn trăm triệu!”.

“Ồ?”, Lâm Ẩn hứng thú nhìn phó hội trưởng Lý: “Mỗi ngày thua lỗ hơn trăm triệu tôi vẫn chơi nổi. Nhưng Quý Trọng Sơn sau lưng ông có chơi nổi không?”.

Xem ra phó hội trưởng Lý này chính là người cầm lái giúp Quý Trọng Sơn thao túng cả giới kinh doanh.

Mà lúc đó mình bảo Chris nhằm vào tất cả sản nghiệp của Quý Trọng Sơn, hai bên có một cuộc chiến tài chính, đều bị thiệt hại nặng nề, mỗi ngày hai bên đều thua lỗ trên trăm triệu, cuộc chiến này là so ai liều hơn, ai thua trước, người đó sẽ bị loại khỏi Cảng Thành.

“Cậu biết không? Ở Cảng Thành này không ai nhiều tiền hơn ông Quý đâu!”, phó hội trưởng Lý cười lạnh.

“Một người sắp phá sản chạy đến hội thương mại Cảng Thành chúng tôi giả vờ xa xỉ? Cậu cho rằng cậu cầm ra chút tiền này là thu mua được nhiều thành viên thường vụ đến thế à?”.

“Muốn lật đổ ông Quý? Cậu ra được cái giá này, ông Quý còn có thể trả cao hơn!”.

“Thân là người đại diện của ông Quý ở hội thương mại, tôi trịnh trọng cho mọi người biết, cuối cùng các người có lấy tiền của Lâm Ẩn hay không, tốt nhất nên có tính toán trong lòng trước nhé!”.

Phó hội trưởng Lý vẻ mặt uy nghiêm, thái độ cực kỳ tự tin cảnh cáo mọi người.

Chỉ chốc lát, những người đang ngồi đều mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Bọn họ đã hiểu mục đích Lâm Ẩn đến đây rồi.

Nói thật, bọn họ hoàn toàn không tin Lâm Ẩn có thể đấu với Quý Trọng Sơn.

“Cậu Lâm, phó hội trưởng Lý nói đúng, cậu ra tiền cũng vô ích, tiền cậu đưa ra, ông Quý còn có thể trả nhiều hơn. Cho nên cậu cũng đừng ảo tưởng chúng tôi sẽ bị cậu mua chuộc”, phó hội trưởng Nghê nói: “Hơn nữa hành động của cậu cực kỳ buồn cười, đừng có kêu một đám bảo vệ đến hội thương mại dương oai, những người ngồi đây ai không phải nhân vật hiển hách một phương? Đe doạ bằng vũ lực cũng vô dụng thôi”.

“Đúng vậy, cậu Lâm, hành động này khiến tôi nghi ngờ IQ của cậu đấy”, phó hội trưởng Lý cười nhạo: “Cầm tiền mặt chạy đến trụ sở chính của hội thương mại mua chuộc người? Còn kêu vệ sĩ đến giữ thể diện? Cậu cho rằng đây là chơi nhà chòi sao?”.

“Ha hả, những thủ đoạn thấp kém này của cậu có lẽ sẽ có tác dụng ở nơi khác. Nhưng sử dụng chiêu này ở hội thương mại Cảng Thành chẳng khác nào đang chọc cười cả! Theo tôi thấy, cậu là không còn kế gì nữa, không đấu lại ông Quý nên chó cùng rứt giậu nghĩ ra cái chiêu ngu ngốc này?”.

Sau khi làm rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện này, trong lòng bọn họ chỉ còn khinh thường với Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy thì sao chứ? Tiền? Người ở đây có ai thiếu tiền đâu?

Càng khỏi nói tới Lâm Ẩn muốn đối đầu với Quý Trọng Sơn! Sử dụng những thủ đoạn này đã muốn lật đổ người giàu nhất Cảng Thành, đúng là quá buồn cười!

“Ồ? Phó hội trưởng Lý, ông không thiếu tiền phải không?”, Lâm Ẩn nhẹ nhàng nói: “Ông cảm thấy thủ đoạn của tôi rất buồn cười à?”.

“Chẳng lẽ không buồn cười sao? Nói thật, thủ đoạn này của cậu hoàn toàn không có tư cách làm đối thủ với ông Quý!”, phó hội trưởng Lý cười lạnh.

Lâm Ẩn gật đầu, không nói nhiều nữa, búng tay một cái ra hiệu cho Hades.

Chát!

Hades xông lên tát phó hội trưởng Lý một cái, đè ông ta lên bàn không cho động đậy.

“Cậu! Tên họ Lâm kia, con mẹ nó cậu muốn làm gì?”.

Đùng!

Hades lạnh lùng lấy một khẩu Desert Eagle chĩa lên đầu phó hội trưởng Lý, trực tiếp nổ súng.

Máu văng tun toé, phó hội trưởng Lý không còn chút sức sống ngã trên mặt bàn.

“Các người cho rằng tôi là đến hỏi ý kiến các người sao?”, Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn về phía mọi người, lạnh nhạt nói.

Những người có mặt đều run rẩy, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, ai cũng đều câm như hến.

Bọn họ hãi hùng khiếp vía, cả linh hồn cũng đang run rẩy, nhìn về phía Lâm Ẩn như đang nhìn một tên ác quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.