Trương Kỳ Mạt ôm bầu tâm sự nặng trĩu trong lòng, cô bước vào trong phòng khách của biệt thự.
Trong phòng khách, một nhóm người đại diện cho nhà họ Trương đang ngồi ở đấy.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên dẫn đầu, đến Trương Trấn Hải và Trương Tử Ngưng cũng cầm quà đến, gương mặt ai ấy đều có vẻ không mấy tình nguyện.
“Kỳ Mạt à, ôi chao, lần này nghe nói cháu đã mở rộng tập đoàn nên bác cả mang quà sang chúc mừng cháu này! Nhà họ Trương chúng ta thật sự đã có người tài rồi!”.
Vừa nhìn thấy Trương Kỳ Mạt đi vào, Trương Hồng Quân lập tức nở nụ cười, gương mặt ông ấy toát ra vẻ nịnh nọt.
“Kỳ Mạt, nghe nói cháu đã thành lập chi nhánh công ty ở thủ đô, càng kinh doanh thì tập đoàn càng phát triển, chúc mừng cháu nhé!”, gương mặt Trương Hồng Hiên cũng nở nụ cười, cứ như ông ta nói thật lòng vậy.
Nếu như không biết bọn họ đã từng chống đối nhà Trương Kỳ Mạt nhiều lần, nhìn thái độ của hai người bọn họ bây giờ còn nghĩ rằng bọn họ và gia đình Trương Kỳ Mạt rất hòa thuận, thân thân thiết với nhau.
“Phải đấy, Kỳ Mạt, lần này cháu đã khiến cho nhà họ Trương chúng ta nở mày nở mặt rồi, bây giờ ai trong thành phố Thanh Vân mà không biết nhà họ Trương chúng ta có Trương Kỳ Mạt, một nhân vật có địa vị cao trong giới đá quý đâu?”.
“Chỉ tiếc là cụ nhà không còn trên đời nữa, nếu như cụ nhà biết Kỳ Mạt có thể mở rộng quy mô đá quý của nhà họ Trương đến tận thủ đô, có tên trên bảng xếp hạng của hiệp hội đá quý toàn quốc, chắc chắn cụ nhà sẽ mừng rỡ lắm”.
“Nhà họ Trương của chúng ta có nhân tài! Kỳ Mạt, cháu là niềm tự hào duy nhất của nhà họ Trương chúng ta, là người tài ba nhất!”.
Vài người lớn trong nhà họ Trương có mặt ở đây đều nở nụ cười ôn hòa, bọn họ luôn miệng khen ngợi tâng bốc cô.
Mỗi người trong số bọn họ đều nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ quan tâm và hiền hòa, dường như có vẻ rất kiêu ngạo và tự hào.
Trương Kỳ Mạt điềm nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt cô không hề bộc lộ chút cảm xúc nào cả.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi tởm lợm, muốn ói.
Bởi vì người nhà họ Trương có mặt ở đây đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Lần trước cùng Lâm Ẩn đi đến thủ đô, trong buổi lễ khai trương tập đoàn Trang sức Trương thị mới, dưới sự dẫn dắt của Trương Hồng Quân, những người nhà họ Trương có mặt ở đây đã từng từng tìm đủ mọi cách làm khó gia đình cô, châm chọc một cách đầy ác ý.
Mỗi một gương mặt đều đã từng mang rất nham hiểm, cay nghiệt khi mỉa mai gia đình mình, nói mình không xứng nắm quyền tập đoàn đá quý Trương thị.
Ban đầu, Trương Kỳ Mạt còn có lòng tốt muốn nói chuyện một cách ôn hòa, thương lượng về chuyện của tập đoàn đá quý Trương thị.
Nhưng kết quả chỉ đổi lại được sự châm chọc vô tình mà thôi.
Tất thảy mọi người đều cảm thấy cô không xứng với tập đoàn đá quý Trương thị, còn lần lượt đòi tăng thêm lợi ích, tham lam đòi hỏi điều kiện đãi ngộ quá quắt.
Thậm chí còn lấy di chúc của cụ nhà ra để làm bằng chứng, muốn ra tòa tranh chấp quyền sử dụng thương hiệu với mình.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Lâm Ẩn, bảo cô mở thị trường đá quý ở thủ đô, còn tăng thêm nguồn vốn.
Có lẽ tập đoàn đá quý Trương thị đã bị người nhà họ Trương làm cho sụp đổ từ lâu rồi.
Bây giờ, bọn họ nhìn thấy tập đoàn đá quý Kỳ thị gầy dựng được tiếng tăm vang dội, lại muốn kêu mình đổi tên lại thành tập đoàn đá quý Trương thị à?
Nực cười.
“Kỳ Mạt, sao con lại không nói gì? Tỏ rõ ý mình đi chứ, con xem đấy, mọi người đều tỏ ra có thành ý như thế này mà, còn mang quà hậu hĩnh đến gặp con nữa”, Lư Nhã Huệ mỉm cười, cảm thấy mình được nở mày nở mặt.
Trương Kỳ Mạt không nói gì, gương mặt cô vẫn bình thản, không lòng không gợn một chút sóng nào cả.
“Kỳ Mạt, nhà họ Trương đã mở cuộc họp gia đình, mọi người thương lượng với nhau xong xuôi hết cả rồi. Quyết định giao lại quyền sử dụng nhãn hiệu đá quý Trương thị lại cho cháu! Cháu đổi tên tập đoàn lại như cũ đi, mọi người đều muốn góp một phần sức cho đá quý Trương thị!”, Trương Hồng Quân nghiêm mặt lại.
“Phải đấy, Kỳ Mạt, bây giờ người nhà họ Trương đều đồng ý cho cháu nắm quyền Trương thị!”, Trương Hồng Hiên cũng lên tiếng: “Chỉ cần cháu đổi tên lại thành Trương thị, để mọi người rót vốn làm cổ đông, thế thì sau này vị trí người đứng đầu nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân sẽ là của bố cháu!”.
“Người đứng đầu à?”.
Vừa nghe đến vị trí người đứng đầu gia tộc, ánh mắt Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ sáng bừng, gương mặt bọn họ trở nên kích động.
Đây là chuyện mà trước đây hai người bọn họ không dám mơ tưởng đến.
Trong nhà họ Trương, trước giờ gia đình mình là nhà sống khốn khổ nhất, cũng thê thảm nhất, tất cả là vì thằng Lâm Ẩn ở rể vô dụng ấy khiến cho bọn họ mất hết mặt mũi, không còn chút thể diện nào trong nhà họ Trương.
Bây giờ con gái làm ăn phát đạt, lên như diều gặp gió, không ngờ nhà họ Trương lại muốn nâng đỡ gia đình mình, để Trương Tú Phong bước lên vị trí người đứng đầu trong gia tộc?
Đúng là trở mình thành chủ!
Trút được nỗi oán hận của bọn họ trong nhiều năm nay!
“Kỳ Mạt, con xem kìa, mọi người đều là người lớn trong nhà họ Trương. Bác cả của con, gia đình bác ba đều có thành ý đến thế, còn mang quà hậu hĩnh sang nhà mình nữa”, Lư Nhã Huệ nghiêm mặt mà nói: “Mẹ nghĩ con nên đồng ý đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ đổi tên lại thành đá quý Trương thị mà thôi”.
Lư Nhã Huệ cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát, dùng tên tập đoàn đá quý Trương thị cũng có gì không tốt đâu, quá lắm thì để cho người nhà họ Trương hưởng sái một chút, mỗi năm được thêm một chút lợi lộc gì đó.
“Đúng đó, Kỳ Mạt, mẹ con nói phải lắm. Chúng ta là người một nhà, đá quý Trương thị là thương hiệu mà cụ nhà đã để lại, không thể làm mất được”, Trương Tú Phong nghiêm mặt mà nói: “Chỉ là đổi tên mà thôi, không có gì to tát cả, con nghe lời bố mẹ, bố mẹ khuyên con đổi tên thương hiệu đi!”.
Trương Kỳ Mạt nghe mà thấy đau đầu, bố mẹ là người dễ lung lay, lại ham mê hư vinh.
Bố mẹ vốn không hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, không biết điểm mấu chốt của nó.
Đổi tên thương hiệu là một quyết định hết sức quan trọng. Lúc ban đầu, sau khi đổi tên thành đá quý Kỳ thị, đá quý Kỳ thị gây dựng được danh tiếng hiển hách trong thủ đô, xây dựng trung tâm giao dịch ở thành Trung Thiên Tinh, hướng đến mục tiêu đạt đẳng cấp quốc tế.
Danh tiếng này là do Lâm Ẩn đã bỏ ra vô số tiền của, sử dụng đến những mối quan hệ rộng rãi mới có thể tuyên truyền đánh bóng tên tuổi được.
Bây giờ người nhà họ Trương chẳng làm gì cả, thế mà lại muốn đổi tên nhãn hiệu à?
Đợi đến khi đã đổi tên nhãn hiệu, bọn họ lại lấy di chúc của cụ nhà ra để ràng buộc về mặt danh tiếng? Đòi có nhiều quyền lợi hơn à?
“Bố, mẹ, hai người đã quên ban đầu bọn họ đã bài xích gia đình chúng ta đến thế nào hay sao? Lúc thành lập tập đoàn đá quý Trương thị mới, có phải bố đã bị ép uống rượu đến say mèm hay không?”, Trương Kỳ Mạt đanh giọng lại.
Trương Kỳ Mạt đã lăn lộng trong giới kinh doanh lâu như thế, cô đã không còn là cô con gái ngoan ngoãn nhất nhất nghe theo lời bố mẹ nữa.
Cô tuyệt đối sẽ không đổi tên tập đoàn lại thành Trương thị.
Phải biết rằng cái tên tập đoàn đá quý Kỳ thị được Lâm Ẩn đặt, cũng do một tay Lâm Ẩn đánh bóng tên tuổi, nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô.
Sắc mặt Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ hơi tối đi, không ngờ con gái lại phản bác lời đề nghị của mình.