Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 687: Chương 687: Muôn người chú ý




“Đấu với tôi, hai người vẫn còn thua xa lắm”.

Lâm Huyền Đồ cười lạnh nói, trong mắt đầy vẻ châm chọc.

Với công lực thâm hậu mấy chục năm của ông ta, đấu với Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam chỉ là chuyện nhỏ.

Dù sao Lâm Huyền Đồ là nhân vật thế hệ trước của nhà họ Lâm ở Lang Gia, con trai của cụ ông nhà họ Lâm, cho dù không tính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình nhưng cũng tu luyện võ thuật bí truyền chính thống của nhà họ Lâm ở Lang Gia, được cụ ông nhà họ Lâm đích thân dạy dỗ.

Bản lĩnh này không phải người bình thường có thể so sánh được.

Ầm!

Ngay sau đó, Lâm Huyền Đồ vung tay, một luồng nội công truyền ra ngoài khiến Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam chấn động.

Hai người bọn họ lập tức bay ngược ra ngoài tựa như diều giấy.

Sau đó ầm một tiếng ngã nhào xuống đất.

“Khụ khụ…”.

Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam lập tức trở mình đứng dậy, ho khan mấy tiếng, khoé miệng có máu tươi chảy ra.

“Nếu thật sự muốn liều mạng thì ông sẽ phải trả giá đấy”.

Diệp Hắc lạnh lùng nói.

Tuy hắn thua trận, nhưng lại không thua về khí thế.

Thực lực của Lâm Huyền Đồ, hai người bọn họ thật sự không thắng nổi.

Nhưng nếu muốn liều mạng, chắc chắn có thể khiến ông ta bị thương nặng.

“Giết chết các người, tôi cũng chỉ phải trả giá chút ít thôi”, Lâm Huyền Đồ cười lạnh nói: “Các người có thể thử liều mạng xem ai chịu thiệt hơn”.

Lâm Huyền Đồ chắp tay sau lưng, điệu bộ khống chế toàn bộ tình hình trong tay.

“Vậy thử xem”.

Diệp Hắc lạnh lùng nói, trong mắt loé lên sát khí mãnh liệt, khí chất trên người cũng trở nên rất hung ác.

Lúc này, Hoàng Thanh Sam vỗ lên vai hắn, nặng nề nhìn hắn.

“Cậu Diệp, nhịn đi, lấy đại cục làm trọng, chúng ta phải đợi đến khi cậu Ẩn trở về”.

Hoàng Thanh Sam nặng nề nói.

Ông ấy nhìn ra Diệp Hắc thật sự chuẩn bị liều mạng chiến đấu.

Lúc này, chỉ có thể khuyên ngăn thôi.

Vì năm người bọn họ thất sự không có năng lực để trở mặt với Lâm Huyền Đồ.

Nếu thật sự liều mạng, có lẽ đêm nay tất cả mọi người đều phải chết.

Như vậy cho dù cậu Ẩn trở về cũng sẽ mắng bọn họ ngu xuẩn.

Có một câu là, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

“Ha hả, không dám à?”, Lâm Huyền Đồ cười lạnh nói: “Đoán chắc cậu không dám!”.

“Tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng đừng không biết lượng sức mình!”.

Lâm Huyền Đồ kiêu căng hừ lạnh một tiếng.

“Lời tôi nói đêm nay đã nhớ hết rồi chứ. Bây giờ tôi cho các người hai mươi bốn tiếng đồng hồ, suy nghĩ kỹ đi”.

“Đưa hết tất cả mọi thứ của thành Thiên Long, sắp xếp ổn thoả cho tôi. Hai mươi bốn tiếng sau tôi sẽ dẫn nhóm thương vụ chuyên nghiệp đến đây nhận, khi đó mà không chuẩn bị xong, tất cả các người đều sẽ chết hết ở đây!”.

“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, tôi đã cho người phong toả núi Trường Thanh rồi”.

Nói xong, Lâm Huyền Đồ chắp tay dẫn đám thanh niên xoay người rời đi.

Để lại mấy người Diệp Hắc sắc mặt xanh mét ngồi trong phòng họp.

“Cậu Diệp, ông Hoàng, hai người không sao chứ?”.

Ninh Khuyết lo lắng hỏi.

Khi nãy lúc ba người đánh nhau thật sự quá đáng sợ.

Thuỷ tinh trong phòng họp đều chấn động đến vỡ nát, vách tường cũng nứt ra vô số kẽ hở.

Cao thủ như Diệp Hắc và ông Hoàng lại không chịu nổi một đòn trước Lâm Huyền Đồ.

Ở thủ đô này, ngoài cậu Ẩn ra, còn ai có thể đấu với nhân vật như Lâm Huyền Đồ chứ?

“Tôi không sao”, Hoàng Thanh Sam nghiêm mặt nói.

Diệp Hắc đáp: “Tôi cũng không có gì đáng ngại, ông Ninh Khuyết, chuyện quan trọng nhất bây giờ là liên lạc ngay với sếp Lâm, xem có trả lời không”.

“Nếu sếp Lâm không trả lời, chúng ta phải chuẩn bị liều mạng thôi”.

Ninh Khuyết nghiêm túc gật đầu.

“Lâm Huyền Đồ dẫn người đến dây chắc chắn sẽ phong toả cả núi Trường Thanh, chúng ta không thể rời khỏi toà nhà này được…”.

“Không còn cơ hội lùi bước nữa rồi”.

Nghe thấy lời nói nặng nề của Diệp Hắc, những người đang ngồi ở đây đều hít sâu một hơi.

Hai mươi bốn tiếng này, sẽ là một trận tra tấn nội tâm của bọn họ.

“Được, bây giờ tôi sẽ đi liên lạc với sếp Lâm, liên lạc cho người của tôi ở tỉnh Đông Hải. Mặt khác, tôi sẽ tìm trợ giúp từ bên ngoài, xem nhà Công Tôn hoặc mạng lưới quan hệ trong giới lánh đời của nhà họ Ninh có ai giúp đỡ được không…”.

Ninh Khuyết nặng nề nói, chịu đựng áp lực rất lớn.

Với tình hình bây giờ, ông ấy chỉ có thể tìm sự trợ giúp từ bên ngoài thôi.

Vì chuyện này, mấy hôm trước ông ấy còn tìm cụ Ninh Thái Cực của nhà mình, sử dụng át chủ bài trong giới lánh đời của nhà họ Ninh.

Chỉ tiếc sau khi bọn họ nghe nói phải đối đầu với nhà họ Lâm ở Lang Gia thì đều lựa chọn tránh né.

Gần như tất cả mọi người đều khuyên nhà họ Ninh giảng hoà, thoả hiệp với Lâm Huyền Đồ.

Nếu không, chắc chắn sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Đúng vậy, trước khó khăn đối mặt với nhà họ Lâm ở Lang Gia thế này, mạng lưới quan hệ có nhiều hơn nữa cũng không sử dụng được.

Không ai muốn đi tìm đường chết cùng với nhà họ Ninh cả.

Cứ thế, đợi Lâm Huyền Đồ đi rồi, năm người đều bắt đầu hành động, liên lạc khắp nơi để chuẩn bị.

Còn Lâm Huyền Đồ, sau khi rời khỏi toà nhà Lâm thị thì lập tức sắp xếp cho tất cả thanh niên tinh nhuệ phong toả lối ra vào của núi Trường Thanh, còn bao vây toà nhà Lâm thị nữa.

Cùng lúc đó.

Vào ban đêm, trong giới thủ đô xuất hiện một tin tức chấn động.

Lâm Huyền Đồ tuyên bố với bên ngoài rằng dự án thành Thiên Long của Lâm Ẩn đã chuyển cho ông ta quản lý, ngày mai sẽ làm thủ tục chính thức, mời tất cả công ty tập đoàn, thế gia môn phiệt có tham gia cùng đến toà nhà Thiên Long dự họp.

Hơn nữa ông ta còn tuyên bố với bên ngoài rằng đây là trừng phạt của nội bộ nhà họ Lâm với Lâm Ẩn, Lâm Ẩn đã bỏ trốn, không dám trở về thủ đô.

Còn muốn mọi người chuyển lời kêu ngày mai Lâm Ẩn phải đến toà nhà Thiên Long, xin lỗi trước mặt mọi người, nói lại những sai lầm mình phạm phải.

Nếu Lâm Ẩn không trở lại sẽ treo cấp dưới của Lâm Ẩn là Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết trước cửa toà nhà Thiên Long!

Cho mọi người xem thử đi theo Lâm Ẩn sẽ có kết cục gì!

Tin tức này có thể nói đã làm dấy lên sóng to gió lớn.

Khiến rất nhiều người trong giới thủ đô chú ý, ai cũng bị tin tức này làm chấn động.

Không ai ngờ cậu Ẩn như mặt trời ban trưa của thủ đô lại lưu lạc đến mức này.

Thành Thiên Long ngày càng đi lên lại có thể bị người ta giành lấy rồi?

Chẳng lẽ cậu Ẩn thật sự đi xuống rồi? Bị người ta ức hiếp thế này trên địa bàn thủ đô, ngay trước cửa nhà mình còn không dám đánh trả? Còn không dám trở về.

Trong chốc lát, tất cả mọi người ở thủ đô đều chú ý hướng đi của chuyện này, nhà họ Triệu, nhà Công Tôn, tất cả nhà giàu đều đang nghe ngóng và quan sát.

Việc này, có thể nói là muôn người chú ý.

Vô số người đều đang đợi xem toà nhà Thiên Long sẽ xảy ra chuyện gì vào ngày mai, cậu Ẩn sẽ xuất hiện hay không?

Lúc này mà cậu Ẩn còn không ra mặt, e rằng sẽ thật sự mất hết uy tín, từ đó lui khỏi sàn đấu thủ đô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.