Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 132: Chương 132: Nghe tin lập tức hành động




Một người đại diện cho thế gia quyền quý đẳng cấp hàng đầu có nghĩa là gì?

Có nghĩa là còn có uy hơn cả người đứng đầu của các thế gia ấy. Nhà họ Tề chỉ cần một anh Ẩn đã có thể chống đỡ cả gia tộc. Bảo rằng là nhà giàu có số một ở Long Quốc cũng không quá tí nào. Những thế gia kia còn có rất nhiều người cùng họ chia gia sản, nhưng tất cả sản nghiệp của nhà họ Tề bây giờ chỉ đính mỗi tên anh Ẩn mà thôi!

Bây giờ anh Ẩn quả thật là nhân vật huyền thoại ở thủ đô này, là người trẻ tuổi giàu có nhất, còn có cả năng lực, tài cán cùng thủ đoạn bậc nhất, còn trẻ tuổi, nghe bảo vẫn chưa kết hôn, tất cả yếu tố ấy đã khiến các cô chiêu cành vàng lá ngọc của các thế gia quyền quý khắp thủ đô đều điên cuồng ca tụng!

Mà mình lại là một cánh tay phải đi theo anh Ẩn, là công thần theo anh làm việc lớn này!

Vu Tắc Thành cảm thấy thân phận của mình được nâng lên rất nhiều bậc, trước đây dù có hơn mười tỷ trong tay thì ở vùng đất thủ đô này hắn cũng chỉ là một tay nhà giàu mới nổi, sao có thể giao thiệp với đám thế gia quyền quý kia được?

Bây giờ thì khác rồi, hắn đã là người ra mặt thay của nhà họ Tề, là bề tôi của nhà họ Tề!

Tất cả những thứ này đều là nhờ quen biết với anh Ẩn, đã giúp hắn từ một tên côn đồ cắc ké đã đi đến một địa vị đỉnh cao ở Long Quốc như bây giờ!

“Đừng để ý đến các nhà quyền quý khác, tôi cũng sẽ không lộ diện trong giới thế gia ở thủ đô.” Lâm Ẩn nói từ tốn: “Sau này, tất cả công việc ở thủ đô đều giao cho ông đứng ra quản lý, rõ chưa?”

“Đã rõ thưa anh Ẩn.” Vu Tắc Thành gật đầu một cách cung kính, sau đó bắt đầu làm vẻ mặt nghi hoặc.

“Anh Ẩn, chẳng lẽ anh không định ở lại thủ đô sao?” Vu Tắc Thành hỏi.

“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thủ đô. Có việc gì thì cứ dùng điện thoại đã được mã hóa tôi đưa cho ông để liên lạc với tôi.” Lâm Ẩn nói rất hờ hững.

“Ngày mai?” Vu Tắc Thành kinh ngạc.

Sao lại thế? Có sản nghiệp lớn như thế ở thủ đô, anh Ẩn còn muốn đi đâu?

Lẽ nào ở Long Quốc này còn có nơi nào chơi vui hơn cả thủ đô? Đây là thủ đô mà!

“Làm việc cho tốt.” Lâm Ẩn đứng dậy, vỗ vai Vu Tắc Thành: “Đưa tôi đến núi Tử Long, có chuyện gì không xử lý được thì cứ điện cho tôi.”

Nói xong, Lâm Ẩn ra khỏi cửa, Vu Tắc Thành còn chưa hoàn hồn lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

Hai người cùng đi vào thang máy.

Anh định đến núi Tử Long gặp ông nội lần cuối rồi về lại tỉnh Đông Hải ngay, phải san bằng nhà họ Vương điếc không sợ súng kia.

Mà ở chuyện ở thủ đô đã có Vu Tắc Thành đủ năng lực để giữ vững những bước tiến đầu tiên, dù sao ngay cả nhà họ Văn cũng đã mai danh ẩn tích, mấy thế gia quyền quý khác không rõ lai lịch của mình nên hẳn sẽ không dám tùy tiện ra tay với sản nghiệp của nhà họ Tề.

Còn có một việc, chính là việc của Ninh Khuyết, hình như Ninh Khuyết đang chịu áp lực từ bề trên của nhà họ ninh, đã bị ép trở về thủ đô lại.

Lâm Ẩn là người thưởng phạt công bằng, chuyện này phải đỡ giúp Ninh Khuyết một tay, đến lúc đó gọi cho Vu Tắc Thành xử lý cho tốt.

Tinh.

Cửa thang máy mở ra, đã đến tầng một của tòa nhà.

Một đám đàn ông mặc vest có khí chất bất phàm vội xong đến, cầm trong tay danh thiếp cùng thiệp mời được mạ vàng, thay phiên nhau cuối người ra vẻ cung kính.

“Tổng giám đốc Vu, anh có thể chuyển tấm thiệp mời này lại cho sếp Tề giúp tôi được không, nhà họ Hồ chúng tôi muốn mời sếp Tề đến làm khách.”

“Còn có tập đoàn bất động sản Trung Thiên chúng tôi nữa, cúng muốn bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Vu đây.”

Thoáng cái, mười mấy người đàn ông mặc vest cũng xông đến, cười xòa với vẻ kính cẩn, muốn Vu Tắc Thành nhận lấy lời mời của bọn họ.

Cũng đừng thấy vẻ thấp kém năn nỉ đủ đường của bọn họ bây giờ mà lầm, đám người này ở bên ngoài đều là các nhân vật tai to mặt lớn, có ai mà không có tài sản trên một tỷ? Nếu không phải thế thì đã không có tư cách vào được phòng tiếp khách của tòa nhà Tắc Thành này rồi.

Xem ra những người này rất thức thời, không dám cầm máy quay đến để ghi hình lại, Lâm Ẩn không nói nhiều lời, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vu Tắc Thành.

“Các vị, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, chuyện làm ăn đợi tôi về rồi hẵng tính.” Vu Tắc Thành nói một cách nghiêm túc.

“Được! Tổng giám đốc Vu, bọn tôi để thiệp mời và quà tặng ở quầy lễ tân hết rồi, anh có rảnh thì đến xem thử rồi chuyển giúp tôi đến tay sếp Tề với nhé.”

Hơn mười người đàn ông mặc vest đều nhường đường cho họ đi.

Lâm Ẩn cùng Vu Tắc Thành ngồi lên chiếc Bentley màu nâu, Vu Tắc Thành ngồi vào vị trí lái xe, khởi động máy định cho lăn bánh.

Bỗng nhiên bên lề đường có một loạt vệ sĩ nhảy xuống từ một loạt mười mấy chiếc siêu xe, họ thay nhau kéo cửa xe ra, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

Vu Tắc Thành hơi nhướng mày lên, chuẩn bị gọi điện cho người xuống làm việc, nghĩ thầm tên nào có mắt như mù thế, dám gây sự trước cửa tòa nhà Tắc Thành? Không biết bây giờ tập đoàn Tắc Thành là thế lực được anh Ẩn đặt bên ngoài của nhà họ Tề.

Nhưng khi quay sang nhìn cho kỹ, vẻ mặt Vu Tắc Thành lộ ra tia kỳ quặc, phát hiện thì ra mười mấy chiếc siêu xe này tất cả đều được sơn màu hồng, cam, đỏ, lúc này mới hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

“Anh Ẩn, anh thấy chuyện này nên xử lý thế nào, những cô chiêu nhà giàu này vì nghe danh mà đến tìm anh đấy.” Vu Tắc Thành hỏi nghiêm túc, không dám tự quyết.

“Anh Ẩn, lúc sáng sớm tôi đã nghe phong thanh rồi, có rất nhiều thiên kim tiểu thư của thế gia quyền quý bậc một bậc hai đều bảo người lớn trong nhà gọi điện đến cho tôi, nói rằng muốn gửi con cháu mình đến làm việc ở tập đoàn Tắc Thành, còn muốn làm thư ký cho anh nữa.” Vu Tắc Thành với với vẻ đứng đắn: “Chuyện này tôi không dám tự ý quyết định, không ngờ mấy cô chiêu này lại đến chặn ngay trước cửa.”

Nói xong Vu Tắc Thành nhìn từng cô gái dung mạo tuyệt trần, trang điểm lộng lẫy, trên mặt đâu đâu cũng phấp phới gió xuân, mang theo ánh mắt chờ mong đi qua đây. Trong lòng hắn cảm thán, đúng là anh Ẩn, còn trẻ đã đứng trên đỉnh cao thế giới, vô số cô chiêu cành vàng lá ngọc đều si mê điên dại, chỉ ước có thể được anh để mắt đến.

“Lái xe, đến núi Tử Long.” Lâm Ẩn nói rất hờ hững, cũng không thèm nhìn mấy cô gái ở ngoài cửa xe lấy một cái.

“Sau này mấy chuyện không thiết thực này ông đứng để ý đến nữa.” Lâm Ẩn dặn dò.

“Vâng thưa anh Ẩn.” Vu Tắc Thành nói rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thấy ngạc nhiên.

Một nhóm mười mấy người đẹp này không phải là kiểu bình thường đâu, đều có nhan sắc cùng vóc dáng ngang với ngôi sao màn bạc, còn có xuất thân là cô chiêu nhà quyền thế, chủ động đến cửa kết bạn mà anh Ẩn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Vu Tắc Thành cảm thán ở trong lòng, đây là sự chênh lệch của tầm mắt đấy.

Như một làn khói, Vu Tắc Thành lái xe nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Tắc Thành, bỏ lại các cô chiêu xinh đẹp của các nhà quyền thế ở thủ đô bên lề đường.

“Sao tổng giám đốc Vu chạy nhanh thế? Không thèm chào hỏi luôn? Ông già đấy đúng là không lịch sự mà!” Một cô gái có dung mạo tuyệt trần, mặc áo bành tô da cỏ, bĩu môi mà nói: “Còn định đến gặp mặt Tề Ẩn trong truyền thuyết kia ấy cứ, người con trẻ mà đã có năng lực như vậy, đúng là thần tượng mà.”

“Ầy, cô ngốc thật đấy, vừa nãy không thấy sao, tổng giám đốc Vu tự mình lái xe, đằng sau có một người trẻ tuổi ngồi, đó chẳng phải là cậu Tề Ẩn sao, không thì ai có tư cách bảo tổng giám đốc Vu làm tài xế cho chứ?” Một cô gái tràn trề sức sống và vẻ đẹp thanh xuân nói lại, hai mắt rực sáng.

“Vừa nãy tôi đã nhìn rõ được dáng dấp của Tề Ẩn ra sao rồi đấy, đối mặt với nhiều cô gái xinh đẹp như vậy mà anh ấy chẳng có biểu cảm gì hết, đúng là đẹp trai muốn chết luôn ấy, đó chính là người đàn ông đã cứu trái đất trong truyền thuyết sao?”

“Ôi ôi ôi, cô đừng có mà mê trai, cô thấy cái quần ấy, cậu Tề Ẩn biết cô không? Tôi phải đi tìm con bé Công Tôn Thu Vũ kia đã, nó là em họ của Tề Ẩn, tìm nó để lấy phương thức liên lạc với Tề Ẩn là đảm bảo có hiệu quả ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.