Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 239: Chương 239: Người đi lầu vắng




Công Tôn Phi Kiếm nhận ra sát khí hằm hằm trong lời nói của Lâm Ẩn, cơ thể ông ta bắt đầu run lẩy bẩy.

Ông ta có thể nhận ra rằng không phải Lâm Ẩn đang nói đùa khơi khơi, cậu ta thật sự không coi nhà họ Công Tôn ra gì, và sẽ trừ khử ông ta ở thành phố Thanh Vân.

“Lâm Ẩn, cậu phải nghĩ cho kỹ, cậu giết tôi thì có lợi lộc gì? Ngoại trừ triệt để đắc tội nhà họ Công Tôn thì cậu không chiếm được lợi ích gì nữa đâu.” Công Tôn Phi Kiếm xuống nước ngay rồi giở giọng dụ dỗ: “Hay là ngồi xuống thương lượng với nhau đi, có thể lúc trước mình hiểu lầm gì đó thì sao. Cậu chữa khỏi bệnh cho cụ nhà là có ơn lớn với gia tộc Công Tôn chúng tôi rồi.”

Công Tôn Phi Kiếm đã quyết định rồi, dù có thế nào đi chẳng nữa thì ông ta cũng không thể thẳng nổi Lâm Ẩn trong thành phố Thanh Vân, chẳng làm được gì cậu ta cả.

Xuống nước trước rồi có gì tính sau, để khỏi phải mất mạng trong tay thằng điên này. Đợi về đến tỉnh Cao Dương rồi báo cáo lại với anh hai Công Tôn Phi Thiên, bố trí người để trừ khử Lâm Ẩn một lần nữa.

“Có ơn? Ha ha, tìm người đến giết ân nhân là cách nhà họ Công Tôn các người trả ơn sao?” Giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh.

“Công Tôn Phi Kiếm, ông không cần phải giả vờ ngớ ngẩn trước mặt tôi nữa. Tôi vốn không hề quan tâm đến chút thế lực của nhà họ Công Tôn các người.” Lâm Ẩn nói bằng giọng lạnh lùng.

“Hôm nay đến tìm ông là muốn dạy cho ông một bài học.” Lâm Ẩn nói một cách chậm rãi.

Vừa mới nói dứt lời, Lâm Ẩn đã dùng mắt ra hiệu cho Hades.

“Dạy dỗ? Nghĩa là sao?” Công Tôn Phi Kiếm cảm thấy mông lung, không hiểu nổi Lâm Ẩn muốn làm gì.

Xem ra Lâm Ẩn không hề có ý định chém sạch giết sạch, nhưng dường như cũng không định tha cho mình.

Rầm!

Vào lúc Công Tôn Phi Kiếm cảm thấy ngờ vực, Hades đã xông lên như một con thú dữ sổ lồng, khí thế vô cùng đáng sợ.

Hades vung tay tát lên mặt Công Tôn Phi Kiếm, khiến ông ta văng ra khỏi ghế vài mét rồi ngã mạnh xuống đất, gương mặt sưng vù lên, miệng mồm bê bết đầy máu.

“Khụ khụ!” Công Tôn Phi Kiếm ho khan vài tiếng, răng bị đánh rơi hai chiếc, ông ta quay sang nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt oán hận tột cùng.

“Cậu, cậu thật sự muốn đắc tội với nhà họ Công Tôn đến cùng sao?” Công Tôn Phi Kiếm gắt gỏng, cảm thấy mình phải chịu mối nhục nhã to bằng trời: “Nếu như tôi không gật đầu thì cậu không có hội giải thích với nhà họ Công Tôn đâu, sau này cậu phải đối mặt với sự truy sát vô tận.”

Thân là người của gia tộc Công Tôn có quyền có thế trong thủ đô, Công Tôn Phi Kiếm còn chưa bao giờ bị tát đến rớt răng một cách nhục nhã như thế.

“Xem ra ông còn chưa hiểu rõ.” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tôi đã nói với ông rồi, tôi không hề quan tâm đến nhà họ Công Tôn.”

Lâm Ẩn chậm rãi đứng dậy, nói với ông ta: “Tôi chỉ phản cảm vì loại ruồi nhặng như ông quấy rầy đến cuộc sống của tôi.”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn vẫy tay, Hades gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi đi về phía Công Tôn Phi Kiếm với gương mặt lạnh lùng.

“Cậu, cậu muốn làm gì đấy?” Công Tôn Phi Kiếm cảm thấy hết sức sợ hãi, trong lòng ông ta vẫn rất áp lực khi đối mặt với người khỏe mạnh như Hades.

Một tiếng ầm vang lên, Hades dùng hết sức bình sinh để nhấc chân đạp lên mặt Công Tôn Phi Kiếm, mạnh đến nỗi khiến cho mặt đất phải nứt ra.

“Á!”

Công Tôn Phi Kiếm rú lên như heo bị chọc tiết, gương mặt ông ta trắng bệch đến tột cùng, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề.

Một cú đạp của Hades làm cho Công Tôn Phi Kiếm đau xé gan xé ruột, thân dưới lập tức mất đi tri giác.

Xương cốt của Công Tôn Phi Kiếm đều nứt hết cả ra, đôi chân biến dạng, nằm rũ rượi trên mặt đất. Ông ta liên tục co rút không ngừng, gương mặt toát ra vẻ đau đớn cùng cực.

“Lần này tôi chỉ phế đi một chân của ông. Ông về mà nói với Công Tôn Phi Thiên, còn dám cử người đến kiếm chuyện nữa thì tôi sẽ đích thân đến tỉnh Cao Dương lấy đầu ông ta.” Giọng nói của Lâm Ẩn rất bình tĩnh, nhưng lời của anh lại toát ra sát khí ngùn ngụt.

“Hộc hộc…” Công Tôn Phi Kiếm thở dốc, gương mặt ông ta toát lên vẻ hoảng hốt và tức giận.

Ông ta không ngờ rằng Lâm Ẩn lại đáng gờm như thế, không giết ông ta nhưng lại khiến ông ta khó chịu hơn cả cái chết, một chân bị tàn phế thì cả quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn!

Không ngờ cậu ta lại còn tỏ vẻ ngang ngược, nói mình chuyển lời cho anh hai, Lâm Ẩn làm thế nghĩa là không xem nhà họ Công Tôn ra gì, cậu ta chẳng sợ sẽ bị báo thù.

Sự tự tin này từ đâu ra đấy?

Công Tôn Phi Kiếm cắn chặt răng, tương đối không phục.

“Có phải ông không phục không? Ông không nghe thấy gì à?”

Đột nhiên Hades giơ tay bóp chặt cổ họng Công Tôn Phi Kiếm, một tiếng rắc vang lên, người ông ta bị treo lơ lửng trên không trung.

“Ối, á!”

Công Tôn Phi Kiếm bị bàn tay to lớn như tay của người khổng lồ bóp chặt cổ họng, gương mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch, tiếng rên rỉ cất lên liên tục gần như muốn ngất đi.

“Sếp Lâm, không ngờ người này lại dám khinh thường cậu, để tôi xé nát ông ta ra.” Hades nghiêm mặt mà nói: “Cái thằng ngu ngốc này, dám bất kính với kẻ mạnh thì không xứng được sống trên đời này nữa.”

“Đừng… Đừng giết tôi…” Gương mặt Công Tôn Phi Kiếm toát ra vẻ kinh hoảng đến tột cùng, ông ta ấp a ấp úng van nài xin tha.

Lần này ông ta đã bị Hades dọa sợ đến mất mật, hắn ta muốn bóp chết ông.

“Tha cho ông ta, để ông ta đi.” Lâm Ẩn hờ hững nói với Hades.

“Vâng.” Hades ném văng Công Tôn Phi Kiếm đi, khiến cho ông ta ngã mạnh xuống mặt đất.

Công Tôn Phi Kiếm hít sâu vài hơi, ông ta sợ đến mức nước mắt nước mũi nhễ nhại, đến quần cũng đã ướt rồi, trông nhếch nhác vô cùng.

Tên vệ sĩ của Lâm Ẩn quá đáng sợ, hắn ta giết người mà cứ như ăn cơm uống nước bình thường, đúng là đồ điên, một cỗ máy giết người.

“Sếp, sếp Lâm, tôi sẽ về báo lại với Công Tôn Phi Thiên.” Giọng nói của Công Tôn Phi Kiếm toát ra vẻ hoảng hốt.

Lâm Ẩn không nhiều lời, anh chỉ quay người bỏ đi, Hades nối gót theo sau ngay.

Giữ Công Tôn Phi Kiếm lại là để người này quay về chuyển lời với Công Tôn Phi Thiên, xem xem ông ta có biết thức thời hay không.

Nếu như thật sự không nghe lời khuyên mà còn gây chuyện với mình, anh chỉ có thể đích thân đến tỉnh Cao Dương một chuyến.

Đợi đến khi Lâm Ẩn bỏ đi, Công Tôn Phi Kiếm mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng, ông ta cảm thấy mình vừa mới dạo quanh một vòng trước cửa địa ngục.

Công Tôn Phi Kiếm hoảng loạn rút điện thoại ra, đến chiếc quần dơ dáy trên người còn chưa kịp thay đã kêu hai gã bảo vệ đỡ mình khập khiễng đi xuống lầu.

Bây giờ ông ta chỉ muốn rời khỏi thành phố Thanh Vân quỷ quái này, đây đúng là tu la địa ngục, không cho ông ta cảm thấy an toàn chút nào, ai biết được cái tên Lâm Ẩn kia có hối hận rồi kêu gã vệ sĩ của mình quay lại giết ông ta hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.