Thấy mọi người đã xem như đầy đủ, Lâm Huyền Diệp mới bước lên bục, chắp tay nói với mọi người bên dưới: “Hôm nay là ngày cháu ngoại Lâm Ẩn của tôi nhận đồ đệ, mọi người có thể đến xem như là nể mặt nhà họ Lâm chúng tôi”.
“Anh Lâm khách sáo rồi, cậu Ẩn nhận đồ đệ đương nhiên chúng tôi phải đến rồi, lần này nhân tiện chúng tôi còn muốn hỏi thăm hướng phát triển của nhà họ Lâm sau này luôn?”.
Một ông lão có cảnh giới trên bảng Thiên đứng lên, chắp tay hỏi Lâm Huyền Diệp.
Người của rất nhiều gia tộc đều căng thẳng nhìn Lâm Huyền Diệp, đây cũng là một trong những mục đích lần này bọn họ đến đây.
Lâm Huyền Diệp mỉm cười nói: “Thương Châu là Thương Châu của nhà họ Lâm!”.
Ông lão vui mừng nói: “Tôi thay những gia tộc khác cảm ơn anh Lâm”.
Ý của Lâm Huyền Diệp rất rõ ràng, nhà họ Lâm của bọn họ chỉ cần quản lý Thương Châu là được, sẽ không bành trướng ra bên ngoài, với uy thế của nhà họ Lâm bây giờ, nếu bành trướng ra bên ngoài, làm gì có thế lực nào ngăn cản được chứ.
Người trong sân đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này.
Lâm Ẩn dắt Thẩm Xuyến bước lên bục, lạnh nhạt nói với người bên dưới: “Đệ tử của tôi, Thẩm Xuyến”.
Thẩm Xuyến được Lâm Ẩn dắt tay, cẩn thận nhìn người dưới sân khấu.
Mà ánh mắt của mọi người cũng bị anh hấp dẫn, theo bản năng quên mất cô bé đứng bên cạnh anh.
Chỉ có Nhan Y Nhân và Chu Quyền là nhìn chằm chằm cô bé.
Trong mắt Chu Quyền tràn ngập ghen tị, cô nhóc trước mắt này chỉ mới bắt đầu học võ mà thôi, nhỏ hơn cậu hai ba tuổi, dựa vào cái gì có thể sánh bằng cậu chứ.
Nhan Y Nhân cũng thấy rất khó hiểu, cô nhóc trước mắt vô cùng bình thường, dựa vào cái gì có thể được anh Lâm xem trọng nhỉ.
“Ha ha ha!”.
Ngay lúc này, có một tiếng cười to vang lên, ba bóng dáng nhanh chóng bay tới từ trên không trung, một người cưỡi trên đầu con rắn lớn dài hai mươi mấy mét, người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước.
“Lâm Ẩn, đến bây giờ mà cậu còn đang khoe khoang ở đây à, bị thương còn dám nhận đệ tử rầm rộ như thế, hôm nay tôi sẽ khiến cậu phải xuống địa ngục”.
Ba bóng người chính là Velsa, Đại vu sư của Nam Dương và Xà Vương.
Trên tay Velsa còn xách một người, chính là Hoàng Thành được Lâm Ẩn tha cho ở Bắc An.
“Ba người này là ai?”.
“Bọn họ thật to gan, còn dám khiêu chiến với cả cậu Lâm Ẩn nữa”.
Người bên dưới đều tản ra một bên, nhìn khí thế trên người ba người này là biết không phải kẻ yếu, nếu đánh nhau, chắc chắn bọn họ không thể chịu đựng được.
Hơn nữa khi nãy ba người nói Lâm Ẩn bị thương, ánh mắt nhiều người nhìn Lâm Ẩn đều hơi thay đổi.
“To gan!”.
“Lang Gia vẫn chưa đến lượt các người ra oai đâu”.
Hai cái bóng bay ra từ bên trong nhà họ Lâm, chính là Diệp Đạp Thiên và cụ Tiền vừa thăng lên Thần cảnh.
“Cái gì!”.
“Điện chủ Diệp và cụ Tiền thăng lên Thần cảnh rồi!”.
Một ông lão cảnh giới bảng Thiên ngạc nhiên kêu lên, tuy thực lực của ông ta không mạnh nhưng đã lớn tuổi, xem như người cùng thời với cụ Tiền và Diệp Đạp Thiên, cũng từng gặp hai người mấy lần, vừa nhìn đã nhận ra.
Đại vu sư của Nam Dương cười to nói: “Lâm Ẩn, đúng là cậu bị thương rồi, thằng oắt này không có gạt chúng tôi, chẳng lẽ cho rằng chỉ hai người mới bước vào Thần cảnh này có thể ngăn cản ba người chúng tôi ư? Hôm nay sẽ lấy máu của Lâm Ẩn cậu, tạo thành uy danh của Đại vu sư Nam Dương này!”.
Ông ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt độc ác, ông ta thăng lên Thần cảnh đã nhiều năm mà không ai biết đến, nhưng bây giờ một thằng oắt lại được xưng là người đứng đầu thời bấy giờ.
“Hôm nay tôi muốn xem thử người đứng đầu thời bấy giờ là cậu mạnh đến mức nào!”.
Xà Vương cũng lạnh lùng nói.
“Tiền bối, các ông đã xác nhận là tôi không nói bậy rồi, Lâm Ẩn thật sự bị thương mà, bây giờ đã thả tôi ra được chưa?”, Hoàng Thành nhỏ giọng nói.
Hắn vốn định mang theo tiền đến nơi khác sống cả đời, nhưng không ngờ tai hoạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống, ba người kỳ quái này tìm đến hắn, hỏi tình hình của Lâm Ẩn.
Hắn không chút nghĩ ngợi nói ra những gì mình biết, bây giờ hắn chỉ mong ba người này giữ chữ tín, sẽ bỏ qua cho mình.
“Đại vu sư Nam Dương, trăm năm trước ông đã thề không bước chân vào Long Quốc nữa, ông còn nhớ không!”, cụ Tiền nhìn Đại vu sư Nam Dương, quát to.
“Tiền Khoan?”.
Đại vu sư Nam Dương hơi sửng sốt, cười khẽ nói: “Bố ông năm đó xưng bá Nam Dương, khiến thế lực của tôi không thể không nhượng bộ lui binh ở bản thổ, nhân vật như ông không ngờ sau khi thăng lên Thần cảnh lại làm tay sai cho Lâm Ẩn, nếu bố ông biết, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho xem”.
“Ha!”.
Tiền Khoan nhướng mày, nén giận nói: “Bố tôi tha chết cho các người ba lần, ông thề không bao giờ bước vào Long Quốc nữa, ông dám làm trái lời thề, hôm nay chắc chắn là ngày chết của ông!”.
“Vậy sao? Vậy hôm nay để tôi xem thử ông có bao nhiêu phần công lực của bố mình”, Đại vu sư Nam Dương cười ha hả, xông về phía Tiền Khoan.
“Bố ông nhiều lần sỉ nhục tôi, hôm nay tôi sẽ dùng máu của ông để trút đi mối hận trong lòng mình!”.
Trong mắt Đại vu sư Nam Dương loé ra ánh sáng xanh kỳ lạ, vô số con rắn nhỏ thành hình từ sương mù màu đen bay ra từ áo choàng đen trên người ông ta, xông về phía cụ Tiền.
“Vù vù vù!”.
Đối mặt với người thăng cấp lên Thần cảnh đã lâu thế này, Tiền Khoan cũng không dám lơ là, hai tay liên tục đánh ra mang theo hai luồng nội công khổng lồ va chạm với đàn rắn sương mù màu đen kia.
“Ầm!”.
Nội công của Tiền Khoan trực tiếp bị rắn sương mù xuyên thấu, chỉ thoáng sơ ý đã bị rắn nhỏ màu đen ép lùi về sau mấy bước.
“Bên phía Thái Quyền cổ cứ giao cho tôi!”.
Diệp Đạp Thiên bay lên cao, xông về phía Velsa.
Velsa hơi rung người một cái, Hoàng Thành trong tay lập tức trở thành một cái thi thể không đầu, bị lão ta ném về phía Diệp Đạp Thiên, còn lão ta cũng như mũi tên bay theo sau thi thể, xông về phía ông.
“Lâm Ẩn, chỉ còn lại hai chúng ta thôi, tôi rất muốn xem thử sau khi cậu bị thương sẽ còn bao nhiêu thực lực!”.
Xà Vương mỉm cười, vỗ con rắn lớn dưới người, rắn lớn mở ra cái miệng to như chậu máu lao về phía Lâm Ẩn.
“Nếu cậu không đủ thực lực thì ngoan ngoãn trở thành bữa tối cho con rắn nhỏ của tôi nhé!”.
“Đối thủ của ông là tôi!”, Công Dương Báo đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, truyền chân khí vào trong trận bàn trên tay.
“Lâm Ẩn, tôi đã nói đi theo cậu toàn gặp phiền phức mà!”.
Công Dương Báo ném trận bàn xuống đất, một tấm chắn vô hình đột nhiên co lại, vây Xà Vương và dị xà của lão vào bên trong trận pháp.
“Gào!”.
Dị xà há mồm cắn lên tấm chắn, răng rắn cũng gãy mất một cái nhưng trận pháp lại không bị sao cả.
Lâm Ẩn gật đầu hài lòng, anh đúng là không nhìn lầm Công Dương Báo, uy lực của trận bàn này khi nằm trong tay ông ấy thật sự không yếu hơn thân tín của nhà họ Thanh chúng nào.
“Sợ sao?”.
Lâm Ẩn cười hỏi Thẩm Xuyến.
“Không sợ!”.
Thẩm Xuyến lắc đầu, nhưng tay đang nắm lấy góc áo Lâm Ẩn càng siết chặt hơn.
Người tiến đến chúc mừng đều sợ ngây người, tuy bọn họ không quen người đến gây chuyện, nhưng cũng đều là cao thủ Thần cảnh, càng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn là ba cao thủ Thần cảnh ra tay, Lâm Ẩn không hề ra tay đã chặn lại được rồi.
Nhà họ Lâm có nhiều cao thủ như vậy từ bao giờ thế.