“Bịa đặt? Không, đây là có người tố cáo!”, cục trưởng Thang nói năng hùng hồn: “Trong quá trình thu mua đất, các người đã uy hiếp đe doạ chủ đất cũ, hơn nữa còn làm ảnh hưởng đến tinh thần của người khác, đây là làm tổn hại đến trật tự công cộng, phá hoại quy tắc một cách nghiêm trọng!”.
Ninh Khuyết nói: “Cục trưởng Thang, các ông làm việc cũng phải có chứng cứ nhé! Không có chứng cứ thì đừng vu oan cho người khác, dựa vào cái gì tuỳ ý bảo tập đoàn chúng tôi đình công chứ?”.
Cục trưởng Thang nói: “Chứng cứ? Đương nhiên chúng tôi có nắm giữ chứng cứ cực kỳ xác thực rồi, còn có cả nhân chứng nữa!”.
“Có mấy chủ đất cũ đã tố cáo tập đoàn Ninh thị các anh sử dụng thủ đoạn uy hiếp an toàn của bản thân và gia đình họ”, cục trưởng Thang chậm rãi nói.
“Chủ đất cũ? E rằng là nhà Tư Mã bỏ tiền mua về đúng không? Làm giả chứng cứ là phạm pháp đấy!”, Ninh Khuyết nặng nề nói: “Nếu có nhân chứng thì mong cục trưởng Thang mời ra đây giáp mặt nói chuyện đi!”.
“Hầy! Ninh Khuyết à, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu”, Tư Mã Khiếu hừ lạnh: “Tập đoàn Ninh thị các cậu và Lâm Ẩn kia luôn làm việc ngang ngược không quan tâm đến phép tắc, uy hiếp dân chúng, chuyện như vậy người ta đã tố cáo rồi, cậu còn nói là làm giả chứng cứ?”.
“Lão già dám giở cái thủ đoạn này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính rõ ràng với lão thôi!”, Ninh Khuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Tư Mã Khiếu.
Nói đùa cái gì vậy.
Mảnh đất núi Trường Thanh này là tài nguyên đại trưởng lão Lâm Ẩn gom lại từ nhà họ Triệu và nhà Công Tôn.
Còn có một phần là ông ấy tự mình mua lại với giá cao.
Trong quá trình này chưa từng có thủ đoạn mờ ám gì, giá cả cũng rất có lương tâm.
Dù sao Lâm Ẩn sắp xếp ông ấy lấy được dự án thành Thiên Long hoàn toàn không suy xét đến lợi nhuận nhất thời, đập núi vàng núi bạc vào trong như thế còn cần ép buộc sao?
“Người trẻ tuổi như cậu đừng nên làm càn quá. Cụ Ninh Thái Cực của cậu là nhân vật uy phong như thế, ở trước mặt mấy người bạn già là chúng tôi vẫn chưa tới lượt cậu kiêu ngạo như vậy đâu!”, Tư Mã Khiếu cười lạnh nói: “Cậu cũng đừng nên đứng sai phe, cho rằng dựa vào Lâm Ẩn của nhà họ Tề là thật sự có thể lên trời”.
“Khụ khụ!”, cục trưởng Thang ho khan hai tiếng, nặng nề nói: “Anh Ninh, xin anh nói chuyện chú ý một chút. Chúng tôi có chứng cứ xác thực, nếu không cũng sẽ không can thiệp vào, tất cả đều làm việc theo quy định. Vì có người tố cáo nên cục điều tra kinh tế bên kia đã lập án can thiệp vào rồi, đang lấy chứng cứ điều tra”.
“Trước khi có kết quả kiểm chứng của cục điều tra kinh tế, không thể động vào miếng đất này. Vì tập đoàn Ninh thị các người có liên quan đến vụ án”.
“Trước khi cục điều tra kinh tế điều tra xong?”, Ninh Khuyết cố nén giận.
Lúc nào điều tra xong vụ án này còn không phải do bọn họ quyết định sao?
Nhà Tư Mã đang chơi trò gì, cả đồ ngốc cũng nhìn ra được.
Tìm người tạo chứng cứ giả, chuyện bé xé ra to, còn muốn để cục kinh tế lập án.
“Anh Ninh, bộ phận chúng tôi sẽ gửi tài liệu đóng dấu có liên quan đến tập đoàn Ninh thị của các anh”, cục trưởng Thang tỏ vẻ như đang giải quyết việc công nói: “Tôi cũng thông báo với anh. Bây giờ tôi mong tập đoàn các anh dừng ngay lại tất cả công trình trên núi Trường Thanh. Lập tức giải tán đội thi công, thu hồi tất cả máy móc trở về! Nếu không sẽ đồng nghĩa với việc anh đang thi công trái phép!”.
Ninh Khuyết nói: “Dừng thi công? Vậy cục trưởng Thang ông có thể chịu trách nhiệm với thiệt hại của việc này không”.
Cục trưởng Thang nặng nề nói: “Anh Ninh, anh nói chuyện chú ý một chút. Miếng đất ở núi Trường Thanh này đã được báo lên cục điều tra kinh tế rồi, trước khi vụ án có kết quả, ai cũng không thể động vào nó”.
“Mặt khác, nếu kết quả điều tra là thật. Anh sẽ gặp phải chuyện lớn, đừng nói là thi công khai phá, tập đoàn Ninh thị của các anh còn phải dừng tất cả hoạt động, nhận sự điều tra của cục kinh tế”.
“Ông!”, da đầu Ninh Khuyết hơi tê dại, cảm thấy chuyện này trở nên khó giải quyết rồi.
Chắc chắn mấy người này đến có chuẩn bị.
Nhưng ông ấy lại không thể làm gì cục trưởng Thang.
Đây là một âm mưu.
Cục điều tra kinh tế có cấp bậc khá cao, bộ phận trực thuộc chính phủ, được thành lập đặc biệt nhằm vào những người phạm tội kinh tế thương mại.
Không có tập đoàn thương mại nào muốn có liên quan với bộ phận này cả.
“Ha hả Ninh Khuyết, cậu hết hy vọng đi, mau dẫn người của mình rời khỏi đây luôn đi”, Tư Mã Khiếu lạnh lùng nói: “Người của nhà Tư Mã chúng tôi vẫn chưa chết hết. Núi Trường Thanh này, không phải ai muốn phá là phá được đâu”.
Nói xong, mấy người Tư Mã Khiếu đều cười lạnh nhìn Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết thoáng chốc có hơi tiến thoái lưỡng nan, lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Ẩn xin chỉ thị.
Ken két.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen rẽ cua, chạy nhanh đến bên đường ngăn cách.
Một người nước ngoài vẻ mặt lạnh lùng kéo cửa xe ra.
Chàng trai trẻ mặc áo sơ mi, nét mặt hờ hững chậm rãi bước xuống xe.
Lâm Ẩn đến rồi.
“Sếp Lâm, ngài đến rồi. Đây là mấy lãnh đạo của bộ phận có liên quan, còn có người của nhà họ Từ và nhà Tư Mã đến nữa”, Ninh Khuyết đứng ở một bên nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, không nói gì, lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy người Tư Mã Khiếu.
“Vị này là cậu Ẩn trong lời đồn sao?”, Tư Mã Khiếu nét mặt nặng nề lẩm bẩm, quan sát Lâm Ẩn.
“A… Bố, Lâm Ẩn đến rồi…”, sau khi nhìn thấy Lâm Ẩn, Tư Mã Phong có vẻ hơi kích động trốn sau lưng Tư Mã Phi Vụ.
Tuy người nhà Tư Mã đã sớm quyết tâm muốn đối đầu với Lâm Ẩn, cũng biết rất có thể Lâm Ẩn sẽ đích thân đến núi Trường Thanh.
Nhưng khi anh đến rồi, trong lòng bọn họ vẫn không kìm được dâng lên sự kính nể và sợ hãi.
Lâm Ẩn chỉ đứng đó thôi đã có khí thế khiến người ta sợ hãi tự nhiên xuất hiện rồi.
Hơn nữa khoảng thời gian trước Tư Mã Phong vừa bị Lâm Ẩn dạy dỗ cho một trận, trong lòng vẫn còn bóng ma tâm lý.
“Lâm Ẩn đến thì đến, sợ cái gì”, Tư Mã Phi Vụ nặng nề nói: “Bây giờ chúng ta đi theo nhà họ Từ làm việc, đối địch với cậu ta”.
“Hửm?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Phi Vụ: “Có lẽ ông đã quên lúc trước tôi từng nói gì với ông rồi nhỉ?”.
“Cậu Ẩn, tôi đúng là đã quên rồi, không biết cậu có gì muốn dạy bảo?”, Tư Mã Phi Vụ cắn răng nói.
Lúc trước, Lâm Ẩn từng nói, đừng để Tư Mã Phong xuất hiện trong tầm mắt anh.
Tư Mã Phi Vụ cũng nhớ mình từng đảm bảo sẽ lập tức đưa Tư Mã Phong ra nước ngoài.
Chỉ là tình cảnh bây giờ đã khác rồi.
Lúc trước nhà Tư Mã bọn họ là không dám đấu với Lâm Ẩn.
Bây giờ đứng về phía nhà họ Từ, có nhà họ Từ ủng hộ, chưa chắc không thể đấu một trận!
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Nhà Tư Mã các người đúng là to gan rồi”.
Vèo!
Dứt lời, Lâm Ẩn vung chân đá bay một hòn đá dưới đường.
“A!”.
Trong nháy mắt, Tư Mã Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả người bay ra xa mười mấy mét, sau đó ngã xuống đất lộn nhào mấy cái, mặt mũi bầm dập che bụng, miệng không ngừng phun ra máu.
“Lâm Ẩn! Anh! Anh!”, Tư Mã Phong thở hổn hển, hoảng sợ nói.