Nước sông Đế chảy cuồn cuộn, chiếc ca nô đang bốc cháy rừng rực giữa dòng sông.
Giữa màn khói mịt mùng.
Một bóng người lướt qua không khí như sao băng rồi đáp xuống bên bờ sông.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh căm, anh quay đầu nhìn tàn tích của chiếc ca nô.
Sau vụ nổ, người anh còn không dính một giọt nước, một hạt bụi cũng chẳng vương.
Rốt cuộc Cung Cửu cũng đã chết rồi.
Anh cũng không lấy được thuốc giải.
Đây là điểm khó đối phó của thế lực ngầm Phù Tang.
Nham hiểm vô cùng, thâm độc vô cùng.
“Cậu Ẩn, cậu đã bắt được Cung Cửu chưa?”.
Vào lúc ấy, nhóm người Triệu Thừa Kiền đi ra từ tòa nhà bỏ hoang.
Triệu Thừa Kiền nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt nặng nề.
“Cung Cửu đã chết trên ca nô rồi.”
Lâm Ẩn quay đầu lại nhìn bọn họ, anh nói hờ hững.
Triệu Thừa Kiền nhìn xác chiếc ca nô ở trên mặt nước, mí mắt anh ta giật giật, toát ra vẻ hoảng sợ, anh ta im lặng chẳng nói tiếng nào.
Gương mặt của nhóm Mã Bình Xuyên cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Với tầm nhìn của bọn họ, nhìn thấy xác chiếc ca nô ở trên mặt nước, đương nhiên có thể lập tức đoán được ngay chuyện gì đã xảy ra.
Thấy Lâm Ẩn bình yên đứng ở đây, áo sơ mi trắng của anh chẳng hề bị thấm ướt, đến hạt bụi cũng không vương trên người.
Trong lòng ai nấy đều khiếp sợ tột cùng, bọn họ đều im thin thít.
Bọn họ đều đã hiểu rõ rồi.
Lâm Ẩn phía trước mặt bọn họ hệt như thần thánh vậy.
“Anh Lâm, đã bắt được hai gã Phù Tang Tả Huyền và Tả Tùng rồi”, Diệp Hắc cung kính báo lại với anh: “Chúng đã giúp Cung Cửu canh chừng lô nguyên liệu chế thuốc kịch độc quý giá đầu tiên trong tòa nhà bỏ hoang”.
“Ồ?”, Lâm Ẩn nhìn về phía ấy với vẻ hứng thú.
Hai gã Phù Tang đang quỳ bên cạnh Diệp Hắc.
Tả Huyền và Tả Tùng máu thịt bầy nhầy, bị Diệp Hắc tra tấn bằng đủ loại hình cụ đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ còn sót lại một chút hơi tàn.
Ánh mắt của hai gã Phù Tang đều đong đầy vẻ kinh hoảng và sợ hãi, chúng trơ mắt nhìn Lâm Ẩn, ấp a ấp úng muốn nói gì đó.
“Diệp Hắc, anh đã hỏi được gì rồi?”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà hỏi.
“Hai gã Phù Tang ấy đã nói chúng biết cách giải độc rắn chín đoạn. Chúng còn nói ban đầu bọn chúng đã nghiên cứu phối thuốc cho Cung Cửu đi hạ độc”, Diệp Hắc nói một cách cung kính: “Nhưng thuộc hạ không dám chắc hai người bọn chúng nói thật hay giả”.
“Hai người này chấp nhận giao ra cách giải độc, chỉ mong cho bọn chúng được chết nhanh chóng”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Lâm Ẩn thay đổi.
“Diệp Hắc, để bọn chúng mở miệng nói chuyện”.
“Vâng!”.
Diệp Hắc gật đầu, hắn ta đi đến bóp cổ Tả Huyền vặn sang một bên, tiếng xương cốt vang lên răng rắc.
“Khụ khụ!”.
Miệng Tá Huyển trào máu, gã ta thở dốc liên tục.
“Giết tôi đi! Tôi, tôi biết cách phối thuốc độc rắn chín đoạn…”, Tả Huyền vừa thở dốc vừa nói: “Cầu xin các người đấy, tôi sẽ nói cho các người mà, xin hãy cho tôi được chết nhanh!”.
“Nói”.
Lâm Ẩn nhìn Tả Huyền với ánh mắt lạnh lẽo, anh lạnh lùng phun ra một chữ.
“Trong, trong két sắt đánh số 566 ở tòa nhà bỏ hoang có một loại cách chế thuốc được gọi là C. Đó là thuốc giải của độc rắn chín đoạn”, Tả Huyền nói: “Tôi, tôi không hề nói dối. Anh, anh cũng là người hành nghề y, có thể đi xem thử”.
Tả Huyền đã bị Diệp Hắc tra tấn đến mức không ra hình người, gã ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt thấp thoáng hy vọng, chỉ mong được chết cho xong.
Bây giờ Diệp Hắc là thủ lĩnh của Hắc Long Vệ, nắm quyền sinh sát trong tay, chuyên chấp hành chuyện trừng phạt, thủ đoạn trừng phạt của hắn khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Chỉ cần bị bắt sống, chắc chắn đến kẻ tử sĩ như Tử Huyền cũng sẽ không chịu nổi sự tra hỏi của hắn.
“Diệp Hắc, anh dẫn người đi xem kỹ càng các loại thuốc trong tòa nhà bỏ hoang rồi lấy đồ ra đây! Phái người dọn dẹp sạch sẽ nơi này”, Lâm Ẩn trịnh trọng dặn dò: “Ông Hoàng, ông hãy bắt hai người này lại trước, cho chúng uống thuốc để duy trì sinh mạng, đừng giết chết chúng, giữ lại vẫn còn có ích “.
“Vâng!”.
Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam đều cung kính gật đầu, bọn họ lập tức làm theo mệnh lệnh của Lâm Ẩn.
Một người dẫn vài tay đàn em tinh nhuệ vội vàng chạy về tòa nhà bỏ hoang, một người kéo Tả Huyền và Tả Tùng trở về.
Sau khi căn dặn hai người bọn họ xong, Lâm Ẩn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhìn điệu bộ của hai người Tả Huyền, chắc hẳn chúng sẽ không nói dối.
Với thân phận của Tả Huyền và Tả Tùng trong đạo Thiên Cơ, thân là cánh tay trải phải của Cung Cửu, rất có thể chúng sẽ biết cách điều chế thuốc giải.
Sau khi trở về, mình thí nghiệm và điểu chỉnh lại một lần là biết ngay thật giả thế nào.
Nếu như đúng là thuốc giải của độc rắn chín đoạn thật, chuyến này cũng được xem như là thành công viên mãn.
Lâm Ẩn nghĩ như thế, rồi quay sang nhìn Triệu Thừa Kiền với ánh mắt sâu thẳm.
Gương mặt Triệu Thừa Kiền trở nên nghiêm túc, anh ta hiểu ý của Lâm Ẩn.
“Các người lui xuống trước đi”.
Triệu Thừa Kiền căn dặn.
Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh ngoan ngoãn lui xuống, bọn họ dẫn theo mười mấy tinh anh trong Dương Môn ở đằng xa cùng lùi ra ngoài một trăm mét.
“Cậu Ẩn, lần này phải xin lỗi cậu, tình báo mà tôi cung cấp có vấn đề”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt mà nói: “Nhưng đúng là trước đó Cung Cửu chưa từng xuất đầu lộ diện lần nào”.
“Sự xuất hiện của Cung Cửu trong tối ngày hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ vì mình đã để lộ sơ hở, khiến chuyện này bị lọt ra ngoài cho nên Cung Cửu mới đến chỗ này, đây là lỗi của tôi”, Triệu Thừa Kiền nói thẳng.
Trong lòng anh ta hiểu rất rõ, giấu giếm người đến được đẳng cấp như Lâm Ẩn không có ích lợi gì cả, chỉ khiến anh nghi kị mà thôi.
Lâm Ẩn trầm ngâm một lúc rồi nói hờ hững: “Tốt nhất là anh nghĩ cho kỹ xem nội bộ của mình xảy ra vấn đề ở đâu”.
“Ngoài ra, Cung Cửu đã chết rồi, đạo Thiên Cơ chưa hẳn đã chịu thôi”, Lâm Ẩn nói từ tốn: “Trong thủ đô vẫn còn một đám người Phù Tang mai phục”.
“Đúng thế, tổ chức đạo Thiên Cơ đã bị mất một vị tướng lớn như Cung Cửu, chắc chắn Đảo Quốc Phù Tang sẽ phái người đến thay vị trí của ông ta”, Triệu Thừa Nói với vẻ mặt nặng nề.
“Tôi sẽ thanh trừng nội bộ Dương Môn, tìm ra gián điệp rồi đích thân mang đến cho cậu Ẩn xử lý”.
“Tôi sẽ cho người của mình quét sạch người Phù Tang trong thủ đô. Đợi đàn em của cậu moi được tất cả tình báo từ miệng Tả Huyền và Tả Tùng”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, Triệu Thừa Kiền đúng là người thông suốt, vừa nhắc đến đã hiểu ngay.
“Cậu Ẩn, Cung Cửu đã chết rồi. Tôi phải chúc mừng cậu đã lấy được thành Thiên Long”, Triệu Thừa Kiền xu nịnh anh.
“Đúng vậy, không có vũ lực trong bóng tối của Cung Cửu ủng hộ, nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh không thể đối phó được tình hình nguy khốn”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Anh chuẩn bị cử người chiếm lĩnh thành Thiên Long đi, tôi sẽ tiếp quản tất thảy mọi thứ trong thành Thiên Long nhanh thôi”.
Tập đoàn Thất Tinh và nhà họ Từ không có gì đáng để lo lắng cả, cho dù nhà họ Từ có cao thủ trong giới lánh đời cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.
Chỉ có điều, nhân lúc đạo Thiên Cơ còn chưa cử người đến lập mưu toan, mình phải quét sạch hai thế lực này trong khoảng thời gian ngắn nhất, để tránh cho thêm chuyện phiền toái.
“Triệu Thừa Kiền, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết chuyện của nhà họ Bùi ở Ký Châu rồi”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại: “Nhà họ Bùi ở Ký Châu xảy ra sự cố gì. Có cơ hội thôn tính trong một lần không?”.
Đây là một chuyện mà Lâm Ẩn rất để ý.
Anh biết nhà họ Bùi ở Ký Châu có sức mạnh không nhỏ trong giới lánh đời.
Giới lánh đời của Long Quốc có sáu gia tộc võ học lớn đã được truyền lại hàng trăm năm liền, đứng sừng sững không đổ.
Nhà họ Bùi ở Ký Châu cũng nằm trong sáu gia tộc lớn ấy trong giới lánh đời.
Ông của nhà họ Bùi, Bùi Huyết Y còn chiếm cứ một vị trí trên bảng Thiên ở Long Quốc, mình cũng đã từng gặp mặt ông tổ của nhà họ Bùi.