Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 693: Chương 693: Ông muốn tìm tôi à?




Trước kia trong thủ đô rầm rộ đồn rằng cậu Ẩn đã thất thế, bị nhà họ Lâm phía sau lưng vứt bỏ nên đã xong đời rồi.

Còn nói cái gì mà Lâm Huyền Đồ là chú của Lâm Ẩn, lần này ông ta đến đây để trừng phạt anh.

Thậm chí đại đa số mọi người còn cho rằng sau cuộc hội nghị ở thành Thiên Long trong ngày hôm nay, chắc chắn Lâm Huyền Đồ sẽ thay thế cậu Ẩn nắm giữ địa vị tuyệt đối trong thủ đô.

Đồn đại rằng cậu Ẩn không còn đứng lên được nữa.

Nhưng kết quả thì sao?

Vẫn còn chưa bắt đầu cuộc hội nghị mà Lâm Huyền Đồ đã rơi vào thế khó, bị liên minh của Lâm Ẩn ở bên ngoài ép vào đường cùng.

Cũng không thấy Lâm Huyền Đồ làm gì nổi đàn em của Lâm Ẩn.

Chuyện này khiến cho rất nhiều người đang đợi hóng kịch vui của Lâm Ẩn, muốn bêu xấu Lâm Ẩn bị vả mặt một cách nặng nề.

“Anh Huyền Đồ, nhìn thấy chưa, không chỉ có một mình nhà họ Sở chúng tôi chẳng ưng hành vi của anh trong thủ đô, mà đến gia tộc bên nước ngoài cũng chẳng ưng đâu đấy”, Sở Vân Sơn cười lạnh, ông ta giở giọng mỉa mai.

“Nếu như anh nói đây là chuyện riêng của nhà họ Lâm thì cũng nên đợi Lâm Ẩn về rồi thương lượng tìm cách xử lý chứ? Anh nhân lúc cậu ấy không có mặt ở đây mà gây ra nhiều chuyện như vậy, còn muốn chiếm hết tài sản của Lâm Ẩn”.

“Chim cưu chiếm tổ chim khách đấy à? Hay là anh không dám giao đấu trực diện với Lâm Ẩn, chỉ có thể nhúng tay nhúng chân vào thủ đô trong lúc Lâm Ẩn đi vắng mà thôi?”.

“Sở Vân Sơn, ông đừng có nói nhăng nói cuội!”, sắc mặt Lâm Huyền Đồ đỏ gay, ông ta lạnh giọng mà nói.

“Đúng là nực cười? Tôi cần phải đợi đến lúc Lâm Ẩn không có đây mới ra tay được à?”.

“Cho dù mặt đối mặt với Lâm Ẩn, cậu ta có dám đối đầu với người làm chú như tôi hay không? Tôi muốn kêu cậu ta giao hết cơ nghiệp ra mà lẽ nào cậu ta dám không giao à?”.

“Sở Vân Sơn, ông phải hiểu cho rõ, bây giờ là Lâm Ẩn sợ tội bỏ trốn, sợ sự trừng phạt của nhà họ Lâm chúng tôi nên mới trốn tránh ẩn nấp!”.

Lâm Huyền Đồ nói ăn một cách hùng hồn, nghe có vẻ hết sức uy nghiêm.

“Thật à? Tôi có tội gì? Sao phải bỏ trốn?”.

Vào lúc này, giọng nói của một thanh niên vang lên từ đằng xa.

Những người vây quanh trong căn phòng đều dạt ra, nhường đường cho anh.

Một thanh niên mặc áo sơ mi đen dẫn theo cô gái có khí chất hơn người, đôi mắt rất có linh hồn chậm rãi đi vào trong.

Trông bọn họ giống hệt đôi tiên đồng ngọc nữ, khiến cho người khác phải hâm mộ.

Bên cạnh bọn họ còn có ông lão mặc sườn xám nam.

Bọn họ vừa mới bước xuống từ chiếc xe ô tô đen, vốn dĩ không có ai để ý đến, sau khi thanh niên ấy phát ngôn một câu làm kinh động lòng người thì tất cả những ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn lên người anh.

“Lâm, Lâm Ẩn?”.

“Đây là cậu Ẩn?”.

“Cậu Ẩn về rồi?”.

Những người xúm lại nơi này lập tức thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Bọn họ đều nhận ra anh.

Đúng thế, Lâm Ẩn về rồi.

Cậu Ẩn từng nắm quyền tuyệt đối trong thủ đô, có địa vị thống trị đã trở về thủ đô rồi.

Cách trở về của anh lại bình thường như thế, bước vào trong hội trường một cách khiêm tốn.

Nhưng hiệu quả mà anh tạo ra lại vang dội vô cùng, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, gương mặt những người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ phức tạp.

Trong khoảng thời gian cậu Ẩn mất tích, thủ đô đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, sự xuất hiện của Lâm Huyền Đồ đã phá vỡ cục diện nơi này.

Đại đa số sản nghiệp của cậu Ẩn trong thủ đô đều đã bị thanh toán sạch sẽ.

Đến dự án thành Thiên Long cuối cùng cũng sẽ bị phân chia triệt để trong ngày hôm nay.

Xét trên tình thế, Lâm Ẩn đã bị ép đến bên vách vực.

Nhưng mà bây giờ lại chẳng nhìn ra chút manh mối nào từ gương mặt thản nhiên của Lâm Ẩn cả.

Dường như những gì mất mát trong thủ đô hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

“Cậu, Lâm Ẩn?”.

Lâm Huyền Đồ sững sờ một lúc rồi lại nhìn Lâm Ẩn trân trân, đánh giá anh một lượt từ đầu đến chân như thể muốn nhìn thấu con người Lâm Ẩn.

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp mặt Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn ăn mặc đơn giản, diện mạo thanh tú, ánh mắt sâu thẳm, trông anh có vẻ giống như một người tính cách ôn hòa tùy ý.

Nhưng mà Lâm Ẩn đứng đó, sự oai phong làm người khác khiếp sợ lại nảy sinh một cách tự nhiên từ người anh.

“Cậu Ẩn, cậu về rồi. Gần đây thủ đô xảy ra không ít chuyện…”, Triệu Thừa Kiền mỉm cười chào hỏi anh, trong lòng lại dậy lên sóng gió.

Lâm Ẩn có mặt ở đây vào lúc này gần như nằm trong dự liệu của mọi người.

Không ai biết trong khoảng thời gian Lâm Ẩn biến mất, anh đã đi đâu làm gì.

Cũng không có ai biết Lâm Ẩn trở về từ nơi nào.

Bây giờ Sở Vân Sơn và Triệu Thừa Kiền, cùng với lão Ma nhìn Lâm Ẩn đăm đăm.

Trước kia bọn họ đều đã tiếp xúc với Lâm Ẩn.

Đột nhiên bọn họ nhận ra dường như Lâm Ẩn lại có thêm khí chất khó nói nổi bằng lời, anh đã thay đổi đôi chút.

Người đàn ông này đã mạnh hơn.

Sau khi ba người lão Ma quan sát Lâm Ẩn, trong lòng bọn họ đều nảy lên suy nghĩ này.

Lâm Ẩn mỉm cười rồi nhìn về phía mấy người Triệu Thừa Kiền, anh gật đầu tỏ ý.

Anh đã nhìn thấy hành động của bọn họ.

Sau lưng bọn họ còn có Dương chủ trong Dương Môn, lão Tước gia từ phương Tây và Sở Tế Thương ở Trấn Nam.

Đây là ý chí của ba vị cao nhân tuyệt thế.

Có lẽ ba người bọn họ biết được ít nhiều về sức mạnh của mình.

Mọi chuyện tiến triển cho đến ngày hôm nay, Lâm Ẩn hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên gì cả.

“Ông là Lâm Huyền Đồ à? Ông muốn tìm tôi sao?”, Lâm Ẩn nghiêng đầu nhìn Lâm Huyền Đồ rồi nói hờ hững: “Tôi đứng trước mặt ông rồi đây, có việc gì thì nói thẳng đi”.

Tất cả mọi người quay sang nhìn Lâm Huyền Đồ trong chớp mắt.

Tất cả mọi áp lực đều đổ dồn lên người ông ta.

Thái độ thản nhiên của Lâm Ẩn khiến cho Lâm Huyền Đồ cảm thấy hơi hoang mang, đột nhiên ông ta ý thức được trước kia mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào, mình xem thường Lâm Ẩn quá rồi!

Sự ung dung và sự tin của Lâm Ẩn xuất phát từ thực lực.

Hoặc cũng có thể nói anh không hề xem chú bảy trong nhà họ Lâm như ông ta ra gì.

Không thể nhìn ra được bất kỳ manh mối nào từ Lâm Ẩn, thậm chí trông anh còn không giống với người trong giới võ đạo.

Chuyện gì nói lên cái gì? Với tầm nhìn của Lâm Huyền Đồ ông ta, vốn không thể nào phán đoán được cảnh giới võ công của Lâm Ẩn!

“Lâm Ẩn! Cậu to gan thật! Còn dám về thủ đô kia à!”, trong lòng Lâm Huyền Đồ bực dọc vô cùng, ông ta miệng cọp gan thỏ.

“Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại phế đi võ công của hai người Lâm Vô Úy? Tại sao lại từ chối mệnh lệnh của cụ bà? Có phải cảm thấy mình cứng cánh rồi hay không?”.

Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh.

“Tôi phế đi võ công của hai người bọn họ là để cho họ nhớ lâu”.

“Bọn họ không về nói lại cho nhà họ Lâm biết thái độ của Lâm Ẩn tôi như thế nào à?”.

“Cậu ngông cuồng thật, đến người lớn trong nhà họ Lâm mà còn không coi ra gì”, Lâm Huyền Đồ hừ lạnh: “Hôm nay không dạy cho cậu một bài học thì cậu còn không biết quy tắc”.

“Tốt nhất là cậu nên khom lưng trước mặt mọi người, bày tỏ hối hận vì sai lầm của mình khi trước. Rồi tuyên bố bàn giao lại dự án thành Thiên Long, phục tùng sự sắp xếp của nhà họ Lâm. Chứ bằng không…”.

“Chứ bằng không thế nào? Đừng nói là phế đi hai người bọn họ, cho dù tôi phế đi võ công của ông thì làm sao?”, Lâm Ẩn nói hờ hững.

Sau khi nói dứt lời, anh quay sang nhìn Lâm Huyền Đồ, lời nói toát ra sát khí ngùn ngụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.