Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1126: Chương 1126: Phục tùng hoặc là chết




“Ha hả!”

Cụ ông nhà họ Chu cười khẽ: “Nhà họ Chu tôi tọa trấn trong bí cảnh Bồng Lai hai nghìn năm, không phải chưa từng gặp thiên tài tuyệt thế ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng chỉ mỗi cậu dám mạnh miệng nói muốn cả Bồng Lai phải phục tùng đấy, cậu có năng lực gì mà dám khoác lác thế?”

Cụ ta bước đi trong hư không, trên mặt mang theo nụ cười khẽ, trông giống như thần tiên vậy.

“Một tên ngông cuồng như thế chém chết là được, thật sự cho rằng bí cảnh Bồng Lai này không có truyền thừa kia là không sống nổi sao?”, cụ ông nhà họ Thanh cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh bị: “Chỉ là một tên đến từ thế giới thường, may mắn có được chút truyền thừa thôi, thật sự tưởng rằng mình là người đứng đầu thiên hạ à? Còn dám khinh thường bí cảnh Bồng Lai tôi, kẻ ngoại tộc cuối cùng vẫn là kẻ ngoại tộc thôi, không biết điều”.

Lão ta vẫn luôn rất khinh thường Lâm Ẩn, lão ta tự nhận là Long phủ chính thống, sao có thể mặc cho một người của Long phủ ở ngoại giới leo lên đầu được.

“Đúng thế, người trong bí cảnh Bồng Lai ta có bị người ngoài uy hiếp như vậy bao giờ đâu?”

Tần Tư Đạo cũng hờ hững nói.

Lời nói của Tần Tư Đạo lập tức khơi dậy sự tán thành của rất nhiều người trong bí cảnh Bồng Lai, rất nhiều người không có thù oán với Lâm Ẩn cũng đồng ý với quan điểm của ông ấy. Lâm Ẩn chỉ là một người đến từ ngoại giới, dù thực lực không tệ, nhưng dựa vào cái gì làm mưa làm gió trong bí cảnh Bồng Lai của bọn họ chứ?

“Ông nói tôi là kẻ ngoại tộc, vậy thì để kẻ ngoại tộc là tôi giết chết ông trước nhé”.

Lâm Ẩn tiến lên một bước, tóc bạc lay động, sát khí che phủ hai mắt. Bộ đồ màu đen tung bay trong gió, sức mạnh kinh khủng cũng theo đó dâng lên.

“Tôi sẽ sợ cậu chắc?”

Sắc mặt cụ ông nhà họ Thanh trở nên lạnh lùng, một con mãng xà xanh to lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng lão ta, dài tới hai ba trăm trượng, cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.

“Mãng Long thôn thiên, tôi rất muốn xem thử ông có thể nuốt tôi vào không đấy!”

Quanh người Lâm Ẩn có tinh quang lấp lóe, nhanh chóng tấn công về phía mãng long.

“Tự tìm đường chết!”

Cụ Thanh hét to một tiếng, con mãng xà lớn sau lưng lão ta đột nhiên rít gào, há to miệng ra, thôn thiên thực địa, muốn nuốt Lâm Ẩn vào trong miệng.

Lúc này, cụ ông nhà họ Thanh không hề nương tay chút nào, mãng xà màu xanh há to cái miệng như chậu máu, thậm chí mọi người còn có thể nhìn thấy răng nanh trong miệng nó.

“Cụ ông nhà họ Thanh, giết chết Lâm Ẩn, dương danh cho Bồng Lai ta đi!”

“Cụ Thanh chỉ dựa vào chiêu này đã có thể vững vàng đứng trong top năm của bí cảnh Bồng Lai rồi, lần này Lâm Ẩn chết chắc”.

Người trong bí cảnh Bồng Lai đều mang vẻ mặt hưng phấn, trong mắt bọn họ Lâm Ẩn mới là người ngoài, người trong bí cảnh nên cùng chung mối thù.

Nhưng đối mặt với chiêu này, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn rất hờ hững, giữ vững tốc độ bay lên trời.

“Gào!”

Con mãng xà khổng lồ gào lên một tiếng, di chuyển xuống muốn nuốt lấy cả người Lâm Ẩn.

“Hay lắm!”

“Lâm Ẩn chết chắc rồi!”

Người trong bí cảnh Bồng Lai vui mừng, đặc biệt là những người oán hận Lâm Ẩn, ai cũng vui vẻ ngẩng mặt lên trời la to.

‘Cứ kết thúc như thế sao?’

Nguyên Cẩm Nhi lắc đầu, thầm nghĩ Lâm Ẩn giống như pháo hoa vậy, dù rực rỡ, nhưng đã định sẵn chỉ là nhất thời, còn bí cảnh Bồng Lai nhất định vẫn sẽ do ba nhà khống chế, bây giờ xem ra cô ta lựa chọn không sai.

Chỉ có những người từng đấu với Lâm Ẩn là Tần Tư Đạo và Chu Giang không cười nổi, bọn họ hiểu rõ thực lực của Lâm Ẩn, tuyệt đối không thể bị giải quyết một cách đơn giản như vậy được.

“Phụt!”

Đúng vào lúc này, mặt cụ ông nhà họ Thanh đột nhiên đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi.

Mãng xà trong không trung cũng nổ tung, nguyên khí chấn động lan tràn ra bốn phía, khiến những người đứng gần đó bay ngược ra ngoài, rơi hết vào trong biển.

Còn những người đứng xa cũng cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi qua, khiến bọn họ không mở nổi mắt.

“Sao có thể chứ?”

“Không ngờ cụ Thanh chỉ mới một chiêu đã hộc máu rồi”.

Người của bí cảnh Bồng Lai đều trợn mắt há mồm, dù gì cụ ông nhà họ Thanh cũng là cao thủ nổi danh mấy trăm năm trong bí cảnh Bồng Lai, khi nãy bọn họ còn tưởng cụ Thanh sẽ thắng chắc, nhưng không ngờ chỉ chốc lát, tình hình cuộc chiến đã đảo ngược.

“Cậu ta lại mạnh hơn rồi”.

Tần Tư Đạo lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, có thể nhìn ra sát khí trong lòng ông ấy.

“Cùng ra tay đi, nếu mặc cho tên nhóc này trưởng thành, trở thành Thiên Tiên rồi thì chúng ta sẽ không có chỗ dung thân đâu”, Chu Giang cũng không hề giấu đi sát khí trong mắt, nếu khi nãy bọn họ chỉ xem Lâm Ẩn như một uy hiếp tiềm ẩn, muốn kiếm chút lợi ích từ trên người anh, thì bây giờ bọn họ đã thay đổi thành muốn giết người rồi, không cần công pháp trên người anh nữa, chỉ muốn diệt trừ anh thôi.

Lâm Ẩn không chết, sau này bọn họ cũng khó mà yên tâm.

“Còn nhìn cái gì, cùng ra tay đi”.

Cụ ông nhà họ Thanh hét to một tiếng, con mãng xà xanh lại thành hình ở sau lưng, lần này nó gần như ngưng tụ thành thực chất, dài mấy trăm trượng, đầu mãng xà nằm trong tầng mây, thân thể chặn Lâm Ẩn ở giữa.

“Ra tay đi!”

Cụ ông nhà họ Cao vẫn luôn không nói gì cũng chậm rãi bước ra, trong tay xuất hiện một thanh trường đao, mỗi khi tiến về trước một bước, khí thế trên người cũng nhiều hơn một phần, đến khi đi ra được bảy bước, khí thế đã đạt đến đỉnh cao, không hề thua kém Chu Giang và Tần Tu Đạo chút nào.

Sắc mặt của Chu Giang cũng rất nặng nề, ông ta bấm tay, một thanh phi kiếm màu vàng mang theo khí thế hủy thiên diệt địa xuất hiện trên đầu ông ta, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lâm Ẩn.

Trường bào của Tần Tư Đạo cũng bay lên, ông ấy chắp hai tay sau lưng, nhưng khí thế trên người đã đạt đến đỉnh cao.

“Nhiều cao thủ hợp tác như thế, Lâm Ẩn chắc chắn không thể sống nổi!”, nhìn thấy cảnh này, vẻ sa sút trên mặt Nguyên Khuê biến mất, cười nhẹ nhàng nói.

“Trận chiến này, Lâm Ẩn chết chắc rồi”, một Nhân Tiên của nhà họ Cao hừ lạnh.

“Giỏi giỏi giỏi”, Lâm Ẩn cười ha ha, vẻ mặt ung dung: “Chỉ với mấy người các ông có thể ép Lâm Ẩn tôi cúi đầu à. Hôm nay tôi sẽ giết chết hết Địa Tiên hậu kỳ trong bí cảnh Bồng Lai, khiến cả bí cảnh phải khiếp sợ, cho người đời biết Lâm Ẩn này không dễ trêu vào!”

Nghe thấy lời Lâm Ẩn nói, bốn người đều biến sắc.

“Ngông cuồng!”

Chu Giang quát to.

“Tên ranh con vô lý!”

Cụ Cao cũng khẽ lắc đầu: “Hôm nay sẽ dùng máu của cậu tạo nên tiếng tăm của nhà họ Cao tôi!”

“Nói nhảm làm gì, ra tay đi!”, cụ ông nhà họ Thanh hơi mất kiên nhẫn nói.

Tần Tư Đạo cũng không nói một lời, nhưng đã xuất hiện ở sau lưng Lâm Ẩn.

Uy thế to lớn xung quanh lập tức phóng lên trời, che phủ cả đảo Tùy Vân. Uy thế tối đa của cao thủ Địa Tiên hậu kỳ kinh khủng đến mức nào? Đủ để khiến Nhân Tiên phải quỳ rạp xuống đất, rất nhiều võ giả mới bay lên từ dưới biển đột nhiên bị luồng áp lực này đánh trúng, lại rơi xuống nước lần nữa. Mặc dù việc này không thể lấy mạng bọn họ, nhưng lại khiến bọn họ vô cùng chật vật.

“Không ổn”.

Sắc mặt rất nhiều cao thủ trên đảo Tùy Vân hoàn toàn thay đổi, vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng võ giả dưới Địa Tiên chỉ cảm thấy như có mấy ngọn núi lớn đè xuống từ bên trên, khiến chân bọn họ như nhũn ra, muốn quỳ rạp xuống đất.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.