Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1041: Chương 1041: Quỳ xuống nói chuyện




“Sao… Sao cậu có thể mạnh đến mức này?”

Tiêu Hổ bay ngược ra ngoài, sau khi đụng gãy ba cây đại thụ chọc trời thì phun ra một ngụm máu tươi, tê liệt ngã xuống đất, ngón tay run rẩy nói.

Vào khoảnh khắc mới chạm vào nhau, gã có thể cảm nhận được mình không phải đối thủ của người chém ra một kiếm này, dù lúc đối mặt với mấy cao thủ bán tiên trong gia tộc, gã cũng chưa từng khiếp sợ như thế! Một kiếm này nếu không phải tu vi của gã cao siêu, lúc quan trọng có thể bảo vệ được mình, thì bây giờ đã là một cái xác rồi, nhưng dù thế gã cũng bị thương nặng, cho dù sử dụng linh dược cũng phải tu dưỡng mấy năm mới có thể hồi phục được.

Tiêu Hổ không ngờ rằng trong thế giới thường lại xuất hiện một cao thủ như vậy, chuyện này hoàn toàn không hợp lý, nơi đây nguyên khí mỏng manh, dù thăng lên Thần cảnh cũng cực kỳ khó khăn, càng khỏi nói đến người có thể khiến gã bị thương nặng chỉ với một kiếm.

“Vì ông quá yếu thôi!”

Đúng vào này, một giọng nói vang lên trong không trung.

Lâm Ẩn dắt Thẩm Xuyến chậm rãi đáp xuống.

“Cậu Ẩn!”

“Cậu Ẩn!”

“Cậu Ẩn!”

Dù là mấy cao thủ Thần cảnh hay con cháu nhà họ Lâm đều cung kính nhìn Lâm Ẩn, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

“Mọi người lùi xuống trước đi!”

Lâm Ẩn phất tay, con cháu nhà họ Lâm và ba cao thủ Thần cảnh đều cúi người lùi xuống, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn càng cung kính hơn, bọn họ cảm thấy trong ba tháng này, Lâm Ẩn đã mạnh hơn nữa rồi.

Lâm Ẩn buông tay Thẩm Xuyến ra, nâng mắt nhìn đám người Chung Huân.

Tuy nét mặt anh hờ hững, nhưng vẫn khiến mấy người Chung Huân không dám nhìn thẳng, vào khoảnh khắc đối mặt với Lâm Ẩn, bọn họ cảm thấy mình như đang đối diện với thần linh ngồi tít trên cao quan sát chúng sinh, áp lực vô hình rơi lên người bọn họ, khiến linh hồn bọn họ run rẩy, quỳ rạp hết xuống đất.

Chỉ có Bùi Thanh Y và hậu bối nhà họ Bùi là không bị ảnh hưởng.

Cho dù quỳ xuống đất, Cổ Nguyên và Chung Huân vẫn cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.

Đấy là Tiêu Hổ coi trời bằng vung trong gia tộc đó, thế mà ở thế giới thường lại bị một chàng trai trẻ làm bị thương nặng chỉ với một chiêu, đây thật sự là một chuyện khó tin mà.

Mặt bố con Chu Chiếu thì nhìn như màu đất, bọn họ không ngờ Tiêu Hổ khi nãy còn đại sát tứ phương lại thua trong tay Lâm Ẩn, nhà họ Chu của bọn họ hành xử như thế, với tính cách tàn nhẫn của Lâm Ẩn, sao bọn họ có thể có đường sống chứ.

Chủ nhà họ Vu thì càng tệ hại hơn, đáy quần ướt sũng, mùi nước tiểu truyền đến từ trên người ông ta, bị Lâm Ẩn dọa sợ đến mức vãi ra quần.

Bùi Thanh Y đứng bên cạnh ông ta nhíu mày, cách xa bốn năm bước.

“Ranh con… Có… gan thì cứ giết tôi đi, Tiêu Hổ tôi sẽ không quỳ xuống đâu”

Chỉ có Tiêu Hổ còn cắn răng cố chèo chống thân thể lung lay sắp ngã, dù trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn Lâm Ẩn.

“Quỳ xuống nói chuyện!”

Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người tăng cao.

Tiêu Hổ vốn đã bị thương nặng, lúc này cuối cùng cũng không chịu được nữa, đầu gối đập thẳng xuống đất, đầu cũng chôn sâu dưới đất, quỳ rạp xuống.

Quá mạnh, cuối cùng là thực lực gì mới có uy thế cỡ này chứ? Mấy người Chung Huân đang quỳ dưới đất khẽ run lên, bọn họ xuất thân từ gia tộc lánh đời trong Côn Luân, tự nhận cao hơn người thế giới thường một bậc, không ngờ vừa ra ngoài đã bị một người làm quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Thậm chí cả Tiêu Hổ không có mấy ai đánh thắng trong Côn Luân cũng bị người trước mặt trấn áp một cách dễ dàng.

“Bây giờ ông chịu thua chưa?”

Lâm Ẩn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Hổ, quan sát cao thủ đỉnh cao Thần cảnh này, trong lòng anh cũng thấy ngạc nhiên, không ngờ bên ngoài còn có một cao thủ như thế, chuyện này là chuyện anh không ngờ tới, anh cho rằng thế giới này ngoài mình được vào trong bí cảnh, thế lực bình thường có cao thủ trên bảng Thiên tọa trấn đã rất hay rồi.

Bây giờ xem ra là anh khinh thường người trong thiên hạ quá.

“Chịu thua… Tôi chịu thua rồi”

Tiêu Hổ quỳ dưới đất, vừa nói mà tim vừa nhỏ máu, cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Bây giờ gã chỉ mới bốn mươi mấy tuổi, tự thấy thiên phú tu luyện không hề thua kém năm vị cao thủ nửa bước Nhân Tiên trong gia tộc là người đã định trước phải tiến vào bí cảnh Côn Luân để tu hành.

Nhưng bây giờ gã lại quỳ xuống dưới chân một người bình thường, gã có bao giờ phải chịu nhục như thế đâu, hơn nữa xung quanh còn có nhiều người nhìn thấy như vậy.

Bây giờ gã muốn giết tất cả những người nhìn thấy mình quỳ xuống, trò hề của gã không thể bị truyền ra ngoài được.

Lâm Ẩn gật đầu, quay đầu hỏi Bùi Thanh Y: “Là ông ta ra tay với anh sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bùi Thanh Y cười khổ một tiếng, đi đến bên cạnh Lâm Ẩn kể lại cho anh chuyện xảy ra ở nhà họ Chu, không hề thêm mắm dặm muối.

Nhưng dù vậy, mấy người đang quỳ dưới đất vẫn liên tục run rẩy.

“Cô đứng lên”

Lâm Ẩn nhìn Chung Huân đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói: “Cô là chị họ của Thẩm Xuyến sao?”

Lúc này Chung Huân mới cảm thấy áp lực vô hình trên người bình bớt đi nhiều, chậm rãi đứng dậy, trong mắt mang theo chút hoảng sợ, thở nhẹ một hơi nói với Lâm Ẩn: “Đúng vậy, mẹ của Thẩm Xuyến là cô của tôi, bây giờ cũng ở trong Côn Luân, lần này tôi đến là để đón Thẩm Xuyến về”

“Cậu Ẩn, chúng tôi không có ác ý, chỉ là…”

Nói đến đây, Chung Huân cũng không nói được nữa, dù sao hành động của Tiêu Hổ thật sự hơi quá đáng, ngay cả cô ta cũng không biết nên nói sao, thầm mắng Tiêu Hổ thành sự không có bại sự có thừa, hại bọn họ gặp phải nguy hiểm.

Bây giờ cô ta chỉ có thể mong Lâm Ẩn nể tình Thẩm Xuyến, tha cho bọn họ một lần.

“Có ác ý hay không, đương nhiên tôi biết phán đoán”

Lâm Ẩn nhíu mày nhìn Thẩm Xuyến đứng bên cạnh mình, nói với con cháu của nhà họ Lâm ở phía xa: “Đi dẫn Thẩm Mộng đến đây”

Nếu những người này là thân thích của chị em Thẩm Xuyến, anh cũng không muốn ra tay giết người, nhưng Thẩm Xuyến còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện vẫn phải để Thẩm Mộng quyết định.

Lâm Ẩn quay đầu nhìn về phía Tiêu Hổ, lạnh lùng nói: “Ông làm người của tôi bị thương, còn muốn cướp đất tổ của nhà họ Lâm, ông nói tôi nên xử lý ông thế nào đây?”

Tiêu Hổ ngẩng đầu, khó tin nhìn Lâm Ẩn, vội vàng nói: “Lâm Ẩn, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi chỉ thấy thực lực của bọn họ không tệ nên muốn so hai chiêu với bọn họ thôi”

“Nhảm nhí!”

Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng.

“Ông tưởng tôi bị ngu sao?”

Tiêu Hổ đau đớn rên khẽ một tiếng, khóe miệng có máu tươi chảy xuống, gã trừng Lâm Ẩn nói: “Lâm Ẩn, tôi khuyên cậu đừng kiêu ngạo quá, gia tộc của tôi có qua lại với bí cảnh Côn Luân đó, cậu có thể tu hành đến cảnh giới này chắc cũng có hiểu biết về chuyện bí cảnh Côn Luân, ở đó cao thủ như mây, vài hôm nữa tổ tiên của nhà họ Tiêu sẽ đi ra khỏi bí cảnh, đến lúc đó đừng nói là cậu, cả nhà họ Lâm của cậu cũng phải đền tội cho cậu!”

“Rắc!”

Một người chợt nghe có tiếng kiếm vang lên bên tai, đầu của Tiêu Hổ đã bay lên cao, ánh mắt còn tràn ngập vẻ khó tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.