Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 621: Chương 621: Quyết định của nhà họ Lâm




Sau khi nghe cụ bà nhà họ Lâm nói như thế, sắc mặt của những người nhà họ Lâm ngồi đây đều hơi sa sầm.

“Thưa mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng thằng nhóc Lâm Ẩn ấy có tài cán gì hay sao?”, một người lớn trong nhà họ Lâm lên tiếng với sắc mặt nghiêm túc: “Theo như những gì Lâm Khiêm đã nói, trước đây thằng nhóc Lâm Ẩn còn đi ở rể trong một địa phương nhỏ nhoi? Cậu ta thật sự có tài cán hay sao?”.

“Nhưng sau đó Lâm Ẩn trở về thủ đô một cách đột ngột, san bằng một vài gia tộc quyền quý, bây giờ còn xưng vương xưng bá trong thủ đô, đến học trò của cụ Trầm Phong cũng bị giết hại, rõ ràng có vấn đề!”, một người lớn trong nhà họ Lâm suy đoán: “Thưa mẹ, con nghĩ rằng Lâm Ẩn chỉ là con rối được bày ra bên ngoài mà thôi, chắc chắn có thế lực mạnh mẽ nào đó thao túng cậu ta. Cậu ta chẳng có chút tài cán gì cả”.

“Nhà họ Lâm chúng ta không thể tin tưởng một người có lai lịch không rõ ràng như thế, tùy tiện gọi cậu ta về nhà họ Lâm”.

“Thưa mẹ, không phải anh ba nói không có lý. Vốn dĩ nhà họ Tề đã bị người khác tàn sát rồi, bọn họ không có căn cơ gì cả, Lâm Ẩn đấy cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tề mười mấy năm ròng, nấp trong một thành phố nhỏ nhoi để làm thằng ở rể vô tích sự. Sao cậu ta lại có thế lực mạnh mẽ như thế?”.

“Chỉ có một khả năng mà thôi, Lâm Ẩn bị cao nhân nào đó thao túng, cậu ta chỉ là một con cờ!”.

Lần này lại có thêm người lớn trong nhà họ Lâm đứng lên nói chuyện.

Cụ Trầm Phong của thung lũng Trầm Phong đến đây làm cho người nhà họ Lâm để ý đến Lâm Ẩn trong thủ đô, rất nhiều người nắm thực quyền trong nhà họ Lâm ở Lang Gia đều âm thầm điều tra Lâm Ẩn.

Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chỉ là quân cờ bị người khác sắp đặt mà thôi, chắc chắn anh không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.

Mặc dù những gia tộc quyền quý trong thế tục ở thủ đô không hùng mạnh như gia tộc lánh đời, nhưng vẫn đứng hàng đầu trong thế tục, tiền của lên đến đỉnh cao, vài thế hệ trong gia đình bình thường có nỗ lực thế nào cũng khó lòng nhìn thấy được bóng lưng của họ.

Cho dù nhà họ Lâm ở Lang Gia là một gia tộc hùng mạnh, nhưng nếu muốn đụng đến những gia tộc quyền quý trong thủ đô cũng chưa chắc có thể trực tiếp san bằng, giải quyết gọn ghẽ như Lâm Ẩn.

Còn Lâm Ẩn có tài có đức gì mà dựa vào sức của một mình mình làm xoay đổi tình thế, xây dựng cơ nghiệp của bản thân trong thủ đô?

Nếu như Lâm Ẩn thật sự có tài năng, thế thì tại sao hồi ấy cậu ta lại lặng lẽ đi ở rể ở một thành phố nhỏ kia chứ?

“Khụ khụ…”, cụ bà Lâm ho khan hai tiếng, gương mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt cụ bà trông có vẻ sáng suốt, bà nói chậm rãi: “Mẹ đã từng nghĩ đến những chuyện mà các con nói rồi. Không cần phải bàn tán nữa, mẹ đã quyết định phải làm thế”.

Sau khi nói dứt lời, cụ bà nhìn Lâm Khiêm rồi nói hờ hững: “Lâm Khiêm, bây giờ thằng mười hai ở đâu rồi?”.

Đứa con thứ mười hai trong nhà họ Lâm là bố ruột của Lâm Thục Cầm, cũng chính là ông ngoại của Lâm Ẩn.

Ở thời đại hồi ấy, ông tổ của nhà họ Lâm cũng cưới vợ nạp thiếp, có hơn hai mươi đứa con trai và con gái, năm thế hệ cùng sống chung với nhau, các nhánh trong gia tộc cũng tương đối lớn.

Cụ bà Lâm cũng không có thời giờ quan tâm đến nhiều con trai và con gái của mình.

“Thưa cụ bà, chú mười hai đang bị phạt ở thành phố Thương Châu. Trong hồ sơ có viết, chú mười hai đang làm việc vất vả trong một nhà máy ở thế tục hòng tự lực cánh sinh. Chú mười hai cũng giữ quy tắc của gia tộc, không làm ăn kinh doanh gì cả”, Lâm Khiêm nói một cách cung kính.

Bố của Lâm Thục Cầm, Lâm Huyền Diệp, cũng chính là đứa con thứ mười hai trong nhà họ Lâm, đã chọc giận ông tổ, trong lúc tức giận, cụ ông đã phạt ông ấy đến thành phố Thuơng Châu.

Theo như quy tắc trong gia tộc, cả đời này Lâm Huyền Diệp không được phép làm ăn kinh doanh, không được phép sống giàu sang phú quý trong thế tục, chỉ có thể ngoan ngoãn lao động vất vả để kiếm sống.

Nói trắng ra là không được phép hưởng thụ vinh hoa phú quý trong thế tục, chỉ có thể hưởng thụ cuộc sống bần cùng mà thôi.

Hơn nữa, Lâm Huyền Diệp cũng không thể sử dụng võ công của mình được.

Giống như những gì nhà họ Lâm đã nói, ông ấy xuất thân từ nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không cho phép sử dụng thì không được sử dụng.

Đây là quy tắc trong giới lánh đời!

“Ừm…”, cụ bà gật đầu hài lòng: “Thằng mười hai cũng đã làm tròn bổn phận, biết mình không dạy dỗ con gái tử tế nên cam tâm chịu phạt”.

“Mười mấy năm nay cũng đã để nó chịu khổ rồi. Lâm Khiêm, cháu cử người mời chú mười hai của mình về nhà đi. Nói với nó, hình phạt của gia tộc đã hết hạn, hủy bỏ lệnh cấm cho nó”, cụ bà trong nhà họ Lâm căn dặn.

“Vâng!”, Lâm Khiêm gật đầu một cách cung kính.

“Nếu như đã gọi Lâm Ẩn trở về nhận tổ quy tông, thế thì ông ngoại ruột của nó cũng không thể nhếch nhác quá được”, cụ bà nói từ tốn.

Nghe cụ bà sắp xếp như vậy, những người lớn trong nhà họ Lâm ngồi ở đây đều sầm mặt xuống.

“Mẹ, mẹ mời chú mười hai về nhà, còn muốn gọi thằng con hoang mà Thục Cầm đã sinh ra ở bên ngoài về gia tộc sao? Định giúp nó cản cụ Trầm Phong nữa ư?”, người con thứ ba trong nhà họ Lâm nghiêm mặt mà nói.

“Thưa mẹ, làm vậy chẳng mang lại lợi lộc gì cho nhà họ Lâm chúng ta hết, không những đắc tội với cụ Trầm Phong, còn phải giúp Lâm Ẩn xử lý đống rắc rối mà cậu ta đã gây ra trong thế tục. Dù cho Lâm Ẩn có ưu tú thế nào đi chăng nữa, lẽ nào nhà họ Lâm chúng ta thiếu lứa trẻ tài năng sao? Thiếu một mình cậu ta à?”, người con thứ ba trong nhà họ Lâm tỏ vẻ bất mãn.

“Quyết định của mẹ sợ là sẽ khiến cho rất nhiều thanh niên trong gia tộc không phục”.

“Ha ha ha”, cụ bà trong nhà họ Lâm cười ha hả, ánh mắt cụ trông có vẻ sáng suốt: “Mẹ phải gọi Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm, để cho mấy đứa chắt đồng trang lứa với nó xem xem người ta làm như thế nào”.

“Nếu như chúng nó không phục thì phải làm tốt hơn Lâm Ẩn để chứng tỏ bản thân, chứ bằng không ai nấy đều kiêu ngạo cho rằng mình giỏi giang lắm, không được đấu tranh cọ rèn với thế tục thì khó mà làm nên được chuyện lớn”.

Cụ bà Lâm ra vẻ đa mưu túc trí, rõ ràng bà gọi Lâm Ẩn về nhà họ Lâm là có ý đồ sâu xa của mình.

“Nhưng mà…”, đứa con thứ ba trong nhà họ Lâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông ta không vui vẻ là mấy.

“Được rồi, các người không cần phải nói ra nói vào nữa. Các con đều do mẹ sinh ra, mẹ có thể không hiểu rõ tâm tư của các con hay sao? Những gì các con nghĩ đến, mẹ cũng đã nghĩ đến rồi”, cụ bà Lâm ngắt lời.

“Gọi Lâm Ẩn về nhà họ Lâm, một là để cho nhà họ Lâm ở Lang Gia chúng ta thuận thế tiến vào thủ đô, mở rộng sức ảnh hưởng của gia tộc mình. Các con cũng biết đó, gần đây giới lánh đời không được bình yên cho mấy, thế lực từ nhiều phương đều nhúng tay vào thế tục, nhà họ Lâm chúng ta phải đi trước một bước”, cụ bà Lâm nói chậm rãi: ‘Thứ hai, không biết ai đang đứng sau thao túng Lâm Ẩn, chỉ cần gặp mặt, lẽ nào còn sợ mẹ không hỏi thằng nhóc đó cho ra lẽ được à?”.

Sau khi nói dứt lời, cụ bà Lâm phất tay: “Cứ quyết định như thế đi. Lâm Khiêm, đi mời chú mười hai về núi Lang Gia, rồi lại cử người lên thủ đô báo cho Lâm Ẩn”.

“Ngoài ra, các con đều lui xuống hết đi, mời cụ Trầm Phong vào đây, mẹ với lão ta phải bàn bạc xem nên giải quyết cái chết của học trò lão ta thế nào”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.