Cô ta thấy Lâm Ẩn rất mạnh, mà trước giờ bốn gia tộc lớn của bọn họ đều không ưa người ngoài, có lẽ sẽ xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó sẽ rất khó xử.
Tuy Lâm Ẩn mạnh thật, nhưng các gia tộc lớn đều có cao thủ nửa bước Nhân Tiên cảnh toạ trấn, cũng không phải kẻ yếu, cô ta mời Lâm Ẩn tới đều là vì đấu với nhà họ Tiêu, nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn lớn thì sẽ không tốt lắm.
“Nếu bọn họ không chủ động trêu vào tôi, tôi cũng sẽ không gây chuyện với bọn họ”
Lâm Ẩn cười nhạt, người có thể làm khó anh ở thế giới thường ít lại càng ít, thực lực của gia tộc mấy người Chung Huân ở trong bí cảnh Côn Luân còn chưa phải là hạng ba, cho dù người đứng sau mạnh thật nhưng cũng có giới hạn, sao có thể làm gì được anh.
… Sau khi chuẩn bị ba ngày, mấy người Lâm Ẩn chính thức xuất phát đến Côn Luân.
Đây là lần thứ hai Lâm Ẩn đặt chân vào núi Côn Luân, lần trước vội vàng đến chỉ vì tiến vào bí cảnh Côn Luân, cũng không rảnh ngắm nhìn Côn Luân sừng sững.
Lần này tâm trạng anh rất thoải mái đi cùng mấy người Chung Huân, ngắm nhìn non sông tươi đẹp này.
Đám người đi suốt một ngày trong núi Côn Luân mới đến nơi của mấy gia tộc lánh đời, nếu không có Chung Huân dẫn đường, dù là Lâm Ẩn muốn tìm thấy nơi ở ẩn thế này chắc cũng mất cỡ mười ngày nửa tháng.
Lúc Cổ Nguyên đến địa bàn giới lánh đời đã vội vã dẫn ông Lôi rời khỏi hàng ngũ, anh ta cực kỳ sợ Lâm Ẩn, không muốn ở cùng với anh thêm một giây nào nữa.
Khi Chung Huân dẫn mấy người Lâm Ẩn đến lãnh địa của nhà họ Chung, lập tức cảm thấy bầu không khí ở đây không đúng lắm.