Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 729: Chương 729: Sau này lăn lộn ở Thương phải nhớ kỹ vị này




Nghe Lâm Ẩn nói cương quyết, lại hành động ngạo mạn như vậy, trong lòng nữ thư ký vô cùng tức giận, cô ta muốn chửi ầm lên. Nhưng khi đối mặt với đôi mắt lạnh như băng kia của Lâm Ẩn, cô ta lập tức cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng sợ hãi.

Cô ta phát hiện, khi người đàn ông xa lạ này tức giận, khí chất giống như thần chết trong phim ảnh, chỉ đứng đó thôi cũng vô cùng uy nghiêm.

“Vâng, vâng, tôi sẽ nhặt lên”, nữ thư ký nơm nớp lo sợ nói, rất ngoan ngoãn nhặt lại túi tài liệu từ trong thùng rác.

Sau khi xem qua túi tài liệu một lượt, nữ thư ký chau mày, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, sắc mặt đầy hoang mang nhìn về phía giám đốc Mục đang bị Lâm Ẩn giẫm dưới chân.

“Chuyện... Chuyện này... giám đốc Mục, đây là hợp đồng hội trưởng Lý đã đóng dấu... là thật sao?”, nữ thứ ký giọng run rẩy nói, đã không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt.

Túi tài liệu là chứa giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn đá quý Thanh Hà. Tất cả thủ tục đều đã thực hiện đúng theo quy trình, thậm chí còn có con dấu của hội trưởng Lý, ông chủ lớn đứng sau tập đoàn...

Nữ thư ký biết rằng, đứng sau tập đoàn đá quý Thanh Hà là ông Lý Vạn Nguyên, hội trưởng hội thương mại Thương Châu.

Ông Lý được tôn là thần tài ở Thương Châu, ai ai cũng biết ông ta là nhà giàu số một ở đây, làm ăn trong cả hai giới trắng đen, là nhân vật vô cùng thủ đoạn.

Tập đoàn đá quý Thanh Hà chỉ là một sản nghiệp nhỏ nhỏ của hội trưởng Lý. Ngay cả giám đốc Mục cũng chỉ là một giám đốc được mời tới, giúp quản lý công ty mà thôi.

Người đàn ông trẻ tuổi tự xưng họ Lâm này lại có được hợp đồng hội trưởng Lý đã đóng dấu! Vậy anh phải có năng lực lớn đến thế nào mới có thể chứ?

Trước đó cô ta lại còn giễu cợt, muốn đuổi vợ chồng này đi...

Xem ra, đã đắc tội nhân vật lớn rồi...

Nữ thư ký trong lòng vô cùng lo sợ, trán đổ đầy mồ hôi, không ngừng thầm suy đoán gì đó.

“Cái gì? Hợp đồng hội trưởng Lý đã đóng dấu!”, giám đốc Mục sắc mặt bỗng trắng bệch, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Đưa tôi xem, tôi phải xem cho rõ”.

Giám đốc Mục vốn vô cùng tức giận với Lâm Ẩn, muốn gọi điện kêu người tới xử lý anh.

Nhưng sau khi nghe đến tên hội trưởng Lý, ông ta liền bị dọa sợ mất mật.

Đừng nhìn ngày thường ông ta rất huênh hoang, nhưng thật ra lại chỉ là một con chó của hội trưởng Lý, chỉ biết dốc hết tâm sức quản lý tập đoàn đá quý Thanh Hà mà thôi.

Nữ thư ký đặt hợp đồng trên mặt đất, để cho ông ta xem.

“Không thể nào! Hợp đồng này nhất định là giả!”, tổng giảm đốc Mục như đột nhiên tỉnh ra, tức giận nói: “Thằng ranh, cậu lại dám làm giả hợp đồng để tới tập đoàn đá quý Thanh Hà gây chuyện! Cậu muốn chết sao?”.

“Trước nay hội trưởng Lý đều thích tự tay ký tên, vẫn luôn không dùng con dấu! Cậu là cái thá gì chứ? Có thể bắt hội trưởng Lý chuyển giao tập đoàn Thanh Hà cho cậu?”.

“Hội trưởng Lý của các người thì là cái thá gì chứ?”, Lâm Ẩn cười lạnh, sức trên chân cũng cũng tăng thêm vài phần, giẫm cả người giám đốc Mục run lên, cơ bắp toàn thân run rẩy.

“Á a! Cậu lại còn dám giẫm tôi như vậy! Cậu xong đời rồi! Làm giả hợp đồng của hội trưởng Lý, còn làm loạn trong tập đoàn của hội trưởng. Nếu hội trưởng Lý biết, cậu có mấy cái mạng cũng không đủ dùng!”, giám đốc Mục mặt đầy nhục nhã, giận dữ nói:

“Tiểu Tần! Đi gọi điện thoại cho bộ phận an ninh, bảo người lên đây xử lý bọn họ đi!”, giám đốc Mục lấy lại khí thế, tức giận quát.

Ông ta hình như đã nhìn ra lai lịch của Lâm Ẩn, lập tức trở nên vô cùng tự tin.

Tinh tong!

Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên có vóc dáng mập mạp, mặc vest chỉnh tề, vội vàng xông ra, bên cạnh còn có mấy tên vệ sĩ rất nhanh nhẹn.

Người tới, chính là người giàu có số một Thương Châu - Lý Vạn Nguyên, người đã chạm mặt Lâm Ẩn trong bữa tiệc Lâm Tiếu tổ chức.

“Hội trưởng Lý! Ông tới rồi! Chuyện là, ở đây có người tới gây chuyện, còn làm giả hợp đồng ông đã đóng dấu, lại còn nói ông đã chuyển nhượng tập đoàn Thanh Hà cho cậu ta!”, giám đốc Mục ngẩng đầu nhìn thấy Lý Vạn Nguyên, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gọi.

“Ơ!”.

Lý Vạn Nguyên nhìn Lâm Ẩn giẫm giám đốc Mục dưới chân, sắc mặt trắng bệch, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Chuyện này, cậu, cậu ba... Chút chuyện nhỏ này sao phải phiền cậu tự mình đến đây. Cậu chỉ cần dặn dò tôi một tiếng là được”, Lý Vạn Nguyên đi đến sau lưng Lâm Ẩn, sắc mặt căng thẳng, cúi người cung kính nói.

Lâm Ẩn vẫn không quay đầu, thản nhiên nói: “Chuyện liên quan đến vợ của tôi, có thể là chuyện nhỏ sao?”.

“Đúng, đúng vậy, cậu ba nói rất đúng!”, Lý Vạn Nguyên bốp một tiếng, cho mình một bạt tai: “Đều do tôi đáng chết, mỗi chuyện cỏn con cũng làm không xong. Mong cậu tha thứ cho tôi, mấy hôm nay tôi nằm viện, đã sơ sót hợp đồng ông Tần đưa tới, quên không nhắc nhở thuộc hạ một tiếng...”.

Nói xong, Lý Vạn Nguyên cúi đầu, vô cùng căng thẳng nhìn bóng lưng Lâm Ẩn.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này đáng sợ đến mức nào, Lý Vạn Nguyên đã được tận mắt chứng kiến. Đây chính là người ngay cả Lâm Tiếu cũng dám giết chết!.

Lâm Tiếu là ai? Một trong những người thừa kế của nhà họ Lâm, cậu hai lừng danh!

Nhà họ Lâm là một thế lực giống như thần trong giới thượng lưu ở Thương Châu. Ai ai cũng phải e sợ, rất nhiều người quyền cao chức trọng ngay cả nói cũng không dám nói linh tinh.

Bởi vì những người lăn lộn có chút danh tiếng ở Thương Châu đều biết, thật ra nhà họ Lâm là trời của Thương Châu, còn quyền uy hơn bất cứ tổ chức nào.

Mà Lý Vạn Nguyên là nhà giàu số một Thương Châu, thật ra lại chỉ là kẻ dưới giúp nhà họ Lâm xử lý sản nghiệp ở bên ngoài mà thôi. Ngay cả cơ hội tiếp xúc với những chuyện bí mật trung tâm của nhà họ Lâm cũng không có.

Lý Vạn Nguyên thật ta cũng không nói láo. Lần trước nhìn thấy cảnh Lâm Ẩn giết Lâm Tiếu trong bữa tiệc, mấy ngày mấy đêm ông ta ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng nhân vật lớn như Lâm Ẩn tới tìm ông ta gấy phiền toái. Ông ta lo lắng mất ngủ thức trắng đêm, tinh thần hoảng loạn phải vào bệnh viện điều trị.

Vừa đúng lúc trong thời gian này Tần Hằng Nguyệt chuyển giao một phần sản nghiệp. Chuyện này cũng rất bình thường, nên Lý Vạn Nguyên không mấy để ý.

Nhưng không ngờ, lại là chuyển giao cho vị thần chết Lâm Ẩn này!

Sau khi biết tin, Lý Vạn Nguyên tựa như ngay lập tức phát bệnh tim, bật dậy từ trên giường bệnh, vội vàng chạy tới tập đoàn Thanh Hà.

“Sau này, công ty của vợ tôi phát triển ở Thương Châu, tôi hi vọng không nhìn thấy chuyện như thế này xảy ra nữa”, Lâm Ẩn bâng quơ nói.

Lý Vạn Nguyên cười nịnh nọt, cung kính nói: “Cậu yên tâm, chỉ cần vợ cậu căn dặn một tiếng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc!”.

Lâm Ẩn hơi gật đầu, không nhiều lời nữa.

Anh cũng không đến mức so đo mãi không buông với mấy kẻ hèn tầm thường này. Chỉ là nếu bọn họ có ý muốn đụng tới Kỳ Mạt, vậy nhất định phải dạy dỗ cho nhớ lâu một chút.

“Kỳ Mạt, đi xem văn phòng của em nhé”, Lâm Ẩn nở nụ cười nhìn về phía Trương Kỳ Mạt.

“Vâng”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người cùng đi về phía phòng làm việc của giám đốc.

Bỏ lại mấy người Lý Vạn Nguyên sắc mặt trắng bệch, giám đốc Mục nằm trên mặt đất giống như chó chết, cả người mất hết sức lực, không thể nhúc nhích, mà cô thư ký kia đã bị dọa sơ tới mức như sắp bất tỉnh.

Thật là đáng sợ!

Đôi vợ trồng trẻ này rốt cuộc có địa vị như thế nào? Mà có thể khiến cho nhân vật quyền lực giàu có nhất Thương Châu này phải cung kính như vậy?

“Hội, hội trưởng Lý! Vị này, vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”, giám đốc Mục căng thẳng, thật cẩn thận nói.

Lý Vạn Nguyên thu lại vẻ mặt cười nịnh nọt a dua, ra vẻ vô cùng uy nghiêm, nhìn giám đốc Mục thật sâu hồi lâu, rồi để lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường.

“Đây không phải là chuyện ông nên biết”.

“Ông cũng không cần quá sợ hãi, những người như cậu Lâm Ẩn sẽ không coi hạng tôm tép như ông ra gì, sẽ không cố ý trả thù ông đâu”.

“Sau này nhớ kỹ, cho dù lăn lộn ở Thương Châu này thế nào, cũng phải biết điều với nhân vật quyền uy như cậu Lâm Ẩn này”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.