Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1005: Chương 1005: Sỉ nhục anh thì sao!




“Tôi sợ rằng anh không còn cơ hội rút kiếm ra nữa rồi!”.

Lâm Ẩn nhìn Thanh Huyền rồi nói hờ hững.

Bạch Vũ cũng nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh sợ, trong lòng không khỏi lo lắng thay Lâm Ẩn, cho dù cao thủ Nhân Tiên của thế hệ đi trước cũng không dám lơ là khi đối mặt với Thanh Huyền, nhưng bây giờ Lâm Ẩn lại hoàn toàn không xem Thanh Huyền ra gì.

“Anh Lâm, đừng lơ là đấy!”.

Giọng nói của Bạch Vũ run run, bây giờ tính mạng của hắn ta gắn liền với tính mạng của Lâm Ẩn, nếu như Lâm Ẩn thất bại, hắn ta chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Bây giờ Bạch Trú cũng chạy đến đây sau khi giải quyết hai khách khanh của nhà họ Bạch, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng Thanh Huyền và người nào đó giương cung bạt kiếm, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trong gia tộc, Bạch Vũ chèn ép khiến cho hắn chẳng tài nào thở nổi cũng không cầm cự được mấy hiệp khi đánh nhau với Thanh Huyền, không ngờ bây giờ có người có sức mạnh tương đương với Thanh Huyền.

Giữa không trung, Thanh Huyền tức giận đến bật cười.

“Xoẹt xoẹt!”.

Kiếm khí như cầu vồng xuất hiện giữa bầu trời.

Kiếm khí màu ngọc bích dài bảy thước chém ra từ tay Thanh Huyền, trông giống hệt như kiếm bay, lượn một vòng giữa không trung rồi tấn công Lâm Ẩn.

Lưỡi kiếm sắc nhọn, cho dù cách nhau trăm mét, hai người Bạch Vũ và Bạch Trú cũng cảm thấy làn da của mình bị cứa đến đau rát, ánh kiếm rực rỡ giống như thực thể.

“Phá!”.

Lâm Ẩn khẽ giậm chân xuống đất, anh nhảy vút lên không trung, lướt qua kiếm khí màu ngọc bích ấy.

Lâm Ẩn chỉ tay thành kiếm, làm cuốn lên kiếm khí trắng cuồn cuộn, đột ngột va chạm với kiếm khí màu ngọc bích.

Không ngờ Thanh Huyền bị kiếm khí của Lâm Ẩn đẩy lùi về sau nhiều bước, gã không khỏi hừ một tiếng.

Hai anh em Bạch Vũ đều biến sắc.

Một chiêu của Lâm Ẩn lại có thể đẩy lùi Thanh Huyền!

Đó là Thanh Huyền Tiên Thiên đạo thể, trong thế hệ thanh niên của bí cảnh Côn Luân, gã không dám xếp thứ nhất nhưng chắc chắn cũng xếp trong ba thứ hạng đầu, không ngờ Lâm Ẩn vừa mới ra tay mà gã đã rơi xuống thế hạ phong.

Rốt cuộc Lâm Ẩn là quái vật kiểu gì đấy?

“Xoẹt!”.

Tiếng hít một hơi khí lạnh phát ra từ miệng Bạch Trú.

Bạch Vũ nở nụ cười, hắn ta thở phào một hơi.

Thanh Huyền thành danh từ lúc thiếu thời, đã luyện thành Nhân Tiên, tu luyện Thanh Vân Kiếm Quyết gia truyền của nhà họ Thanh nhiều năm nay, chưa từng thất bại bao giờ, không ngờ hôm nay lại rơi xuống thế hạ phong trong tay Lâm Ẩn.

“Lại lần nữa!”.

Gương mặt Thanh Huyền sầm xuống, gã đột ngột lao vút về trước, ống tay áo bay phấp phới, mái tóc đen cuốn lên cao trông giống hệt như một thanh kiếm sắc, kiếm ý ngút trời toát ra từ người gã, khiến cho hai anh em nhà họ Bạch liên tục lùi về sau.

“Thanh Huyền sắp tấn công bằng hết sức mình rồi, cẩn thận đấy!”.

Bạch Vũ biến sắc, hắn ta la lớn, bây giờ tính mạng của hắn ta gắn liền với tính mạng của Lâm Ẩn rồi.

“Rốt cuộc cũng thấy thú vị đôi chút!”.

Lâm Ẩn mỉm cười, Thanh Huyền vẫn có thực lực, chỉ có điều gã ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra đời nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu, mặc dù kiếm ý toát ra từ người gã trông có vẻ đáng sợ, nhưng không đủ sát khí.

“Nếu như anh vất vả luyện tập thêm mười năm nữa thì có thể đỡ được một nhát kiếm của tôi đấy!”.

Lâm Ẩn cúi đầu, trông giống như nhà tăng ngồi thiền.

“Vù vù!”.

Kiếm Thu Thủy được rút ra từ sau lưng anh, kiếm khí nổi cuồn cuộn khắp không trung rồi kết lại thành lưỡi kiếm trắng, xẹt ngang bầu trời, soi sáng khắp cả hang núi, khiến cho hai anh em Bạch Vũ nhức mắt đến độ không thể mở mắt ra nổi.

“Ha ha!”.

Lâm Ẩn ngẩng đầu lên trời rồi bật cười lớn, anh nói: “Thanh Huyền, đỡ một kiếm của tôi thử xem nào!”.

Từng nhát kiếm khí bắn ra như đạn pháo, gương mặt Thanh Huyền trở nên nặng nề, thanh kiếm dài trong tay chém ngang không trung, lớp màng chân khí bảo vệ màu xanh lập tức xuất hiện.

Mỗi một thanh kiếm khí va chạm vào lớp màng chân khí bảo vệ màu xanh của Thanh Huyền đều khiến cho lớp màng run run, cuối cùng hàng trăm thanh kiếm khí nối thành hàng dài như đàn cá đột ngột tấn công vào lớp màng bảo vệ.

Thanh Huyền vốn không quan tâm đến kiếm khí như đàn cá này, gã nhìn trân trân vào thanh kiếm Thu Thủy tỏa ra hai đường kiếm khí đen trắng lấp lóa trong tay Lâm Ẩn, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Trực giác nói với gã rằng nếu như thanh kiếm ấy chém xuống, chắc chắn gã sẽ phải chết!

“Tôi không tin cậu lại mạnh như thế!”.

Thanh Huyền rống to.

Gã cầm kiếm bằng hai tay, đột ngột chém lên trên bầu trời.

Kiếm khí cao mười trượng cắt ngang không trung chém về phía Lâm Ẩn.

“Phá!”.

Lâm Ẩn thốt ra một tiếng, thanh kiếm Thu Thủy nhẹ nhàng chém về phía Thanh Huyền.

Hai nhát kiếm khí đen trắng hợp lại thành một nhát kiếm khí đen trắng dài ba thước trong nháy mắt, chém về phía lưỡi kiếm dài mười trượng kia.

Ba thước đấu với mười trượng!

“Ầm!”.

Lúc kiếm khí đen trắng va chạm vào kiếm khí xanh.

Lưỡi kiếm xanh lập tức tan vỡ trong nháy mắt, kiếm khí đen trắng thế như chẻ tre, nhanh chóng phá vỡ lưỡi kiếm xanh rồi chém về phía Thanh Huyền.

“Ầm!”.

Bây giờ trong mắt Thanh Huyền chỉ còn sót lại nhát kiếm không giống bình thường này thôi!

“Hừ!”.

Thanh Huyền chỉ kịp hừ hừ một tiếng, cơ thể của gã biến mất trong kiếm khí đen trắng rồi xuất hiện trên lưng núi cách đây mười mấy mét.

Chỉ một kiếm mà thôi, Thanh Huyền đã thất bại!

Bạch Vũ nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh ngạc, nếu như ban nãy Thanh Huyền không dùng phù thế mạng thì gã đã chết trong đòn tấn công ban nãy rồi.

Mà cơ thể Bạch Trú hơi run rẩy, Bạch Vũ không chết, thế thì người chết sẽ là hắn và Thanh Huyền.

“Con trai của Thanh Trích Tiên cũng chẳng ra gì cả!”.

Lâm Ẩn nhìn Thanh Huyền với vẻ ngạo nghễ, anh nói với giọng hờ hững.

Mặc dù xuất thân của Thanh Huyền cao, nhưng tâm tính và thủ đoạn đối phó với kẻ thù lại bình thường, nếu như không có tu vi Nhân Tiên thì gã vốn không thể vang danh như thế được.

“Lâm Ẩn, cậu dám giết tôi à?”.

Mặc dù sắc mặt Thanh Huyền trắng bệch nhưng vẫn còn có vẻ bình tĩnh.

“Nếu như cậu giết tôi, tôi dám cá rằng gia tộc Hiên Viên cũng không bảo vệ cậu nổi đâu!”.

Vào lúc này, Bạch Trú cũng lên tiếng nói.

“Lâm Ẩn, chắc hẳn anh cũng từng nghe nói kiếm đạo của Thanh Trích Tiên có một không hai, anh cũng là người luyện kiếm, nếu như anh giết Bạch Vũ, chắc chắn anh Thanh Huyền sẽ giới thiệu anh với tiền bối Thanh Trích Tiên, được đi theo Thanh Trích Tiên tu hành là chuyện biết bao nhiêu người khao khát đấy?”.

Đến nước này rồi mà Bạch Trú vẫn còn muốn xúi giục Lâm Ẩn hòng giữ lại mạng cho mình.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu.

Đã nhiều năm nay bí cảnh Côn Luân không có kẻ địch ở bên ngoài, vẫn luôn lấy bốn Hoàng tộc và tám Vương tộc lớn làm trung tâm rồi xoay quanh đấy, thật ra những tài nguyên trong tay tán tu đều tuồn ra từ trong vương tộc và hoàng tộc, dẫn đến việc hàng trăm năm nay chẳng có ai dám khiêu khích hoàng tộc và vương tộc, cũng không có bao nhiêu tán tu được việc.

Cho dù là tán tu hay là con cháu trong các gia tộc trong bí cảnh đều quen với cuộc sống yên tình, nếu như đặt những kẻ tập võ đến cảnh giới trên bảng Thiên vào trong bí cảnh, nơi có điều kiện ưu đãi này thì chắc chắn bọn họ sẽ vượt qua rất nhiều kẻ tập võ trong bí cảnh.

“Thanh Trích Tiên cũng giỏi đấy, chỉ tiếc là hổ phụ sinh khuyển tử!”, Lâm Ẩn lắc đầu.

“Lâm Ẩn, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”.

Máu tươi ứa ra từ miệng Thanh Huyền, rõ ràng gã đã tức giận đến tột cùng, cùng lúc đó, trong lòng gã cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhát kiếm ban nãy của Lâm Ẩn khiến cho gã cảm thấy hơi quen thuộc, chỉ có điều trong lúc nhất thời gã vẫn chưa nhớ ra được đây là kiếm pháp của ai.

“Ức hiếp anh thì sao?”.

Lâm Ẩn lên trước một bước, anh nói hờ hững:

“Thân là Tiên Thiên đạo thể, trong tay nắm quyền tài nguyên như thế mà thực lực lại bình thường, sống làm cái quái gì!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.