Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 195: Chương 195: Sự khiêu khích của Tiêu Trang




Đợi đến khi Tất Tâm Vũ đi rồi, sắc mặt Tưởng Kỳ đỏ lên, xấu hổ đến mức không dám nhìn Lâm Ẩn.

Là người đại diện giúp sếp Lâm quản lý tập đoàn Hải Dương, biểu hiện của ông trong chuyện ngày hôm nay quả thật không hề xứng với chức vụ. Vấn đề tập đoàn Hải Dương gặp phải, thật sự quá tệ hại...

"Sếp Lâm, xin lỗi, là do thuộc hạ không làm tròn bổn phận..." Tưởng Kỳ đứng dậy nói, sắc mặt cũng tỏ rõ sự xấu hổ: "Sếp Lâm, xin cho tôi một chút thời gian để xử lý chuyện này."

Lâm Ẩn nói rất thản nhiên: "Đây không phải vấn đề của ông đâu."

Đây là áp lực đến từ tập đoàn Latinh, Tưởng Kỳ có thể chống chọi được, nhưng người phía dưới không đỡ nổi cũng là chuyện rất bình thường.

"Sếp Lâm, cần phải xử lý Tất Tâm Vũ không?" Tưởng Kỳ nghiêm túc hỏi.

"Không cần đâu. Chuyện bây giờ ông cần làm là khai phá thành Thế Giới cho tốt." Lâm Ẩn nói rất hờ hững.

Tất Tâm Vũ nghĩ rằng mình có tập đoàn Latinh làm chỗ dựa nên trắng trợn không kiêng nể ai. Không chỉ cô ta, ngay cả nhà họ Tôn hay nhà họ Chu, đợi đến khi anh san bằng được tập đoàn Latinh, những tên quỳ liếm tập đoàn Latinh này đều sẽ ngộ ra rằng bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm đến nhường nào.

Lâm Ẩn đứng dậy rời khỏi văn phòng, anh đi dạo một vòng khắp khu vực trọng điểm về phim ảnh, rồi gọi điện cho Vu Tắc Thành ở thủ đô sắp xếp một siêu sao đình đám đến tỉnh Đông Hải này giúp tập đoàn Hải Dương tuyên truyền, sau đó trở về đảo nhân tạo ở sông Thanh Vân.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Lâm Ẩn đã nhận được điện thoại của Kỳ Mạt, anh ra ngoài bắt một chiếc xe đi đến tòa nhà Bảo Đỉnh.

Nghe Kỳ Mạt nói có một nhà kinh doanh đầu tư vốn nước ngoài đến tập đoàn đá quý Trương thị, còn bảo là bạn cũ của mình, hôm nay đặc biệt đến tìm mình, hẹn gặp ở nhà hàng tiếp khách của tòa nhà Bảo Đỉnh.

Chuyện này khiến Lâm Ẩn thấy kỳ lạ, nhà kinh doanh người nước ngoài?

Bản thân anh không hề giao thiệp với bất kỳ nhà kinh doanh nào. Vu Tắc Thành, hay đám Ngô Dương Ninh Khuyết muốn tìm đến anh thì cũng sẽ gọi điện thẳng đến.

Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn đã tới nhà hàng tiếp khách thương vụ của tòa nhà Bảo Đỉnh.

Trương Kỳ Mạt mặc một cây đồ vest, rất có khí chất, cô đang đứng trước cửa nhà hàng.

"Lâm Ẩn, một nam một nữ này bảo là bạn cũ của anh, họ là ai vậy? Em chẳng quen biết gì, xưa nay cũng chưa từng thấy." Trương Kỳ Mạt ra vẻ nghi hoặc mà hỏi: "Nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện của bọn họ, hình như là người rất có địa vị ở nước ngoài đấy, sao trước đây em không nghe anh nói đến nhỉ?"

"Bọn họ tên gì?" Lâm Ẩn nghiêm mặt lại hỏi.

Nếu là người nước ngoài, anh chỉ có thể nghĩ đến Long Vệ ở hải ngoại của Long phủ, nhưng chỉ có anh có thể tìm đến Long Vệ, còn tất cả Long Vệ đều không biết phủ quân là ai.

"Người đàn ông tên là Tiêu Trang, nói là chuẩn bị đầu tư một khoản lớn cho tập đoàn đá quý Trương thị, còn dẫn theo một đoàn xe Bentley và một đội vệ sĩ đến, trông rất khoa trương." Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại nói: "Người nữ thì không tự giới thiệu mình, thế nhưng em nhận ra được, đó là siêu sao ở thủ đô. Tên cụ thể là gì em không biết, anh qua đó xem thử đi."

"Tiêu Trang?" Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng.

"Kỳ Mạt, em về phòng làm việc đi." Lâm Ẩn nói.

Trương Kỳ Mạt lại càng thêm nghi ngờ, hỏi: "Sao thế? Bạn của anh mà còn không cho em biết à?"

"Không phải." Lâm Ẩn cũng nghiêm túc nói: "Trước hết em cứ về phòng làm việc đã, chuyện này em đừng để ý."

Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi, hình như có chút không cam lòng, cảm thấy Lâm Ẩn đang cố ý không cho mình tiếp xúc với thế giới của anh.

"Tùy anh vậy, em đi đây." Trương Kỳ Mạt nói, sau đó xoay người đi vào trong thang máy.

Trong lòng cô vẫn thấy rất tò mò và hiếu kỳ về lai lịch của Lâm Ẩn, thế nên khi tự dưng xuất hiện một ông chủ lớn từ nước ngoài về, cô đã định thăm dò bọn họ về thân phận của Lâm Ẩn thử, cuối cùng tên Tiêu Trang tự xưng là bạn của Lâm Ẩn kia chỉ ngậm miệng không tiết lộ gì về anh cả, trái lại còn tỏ vẻ rất hứng thú với chuyện của mình, đúng là ký lạ.

Đang suy nghĩ thì Trương Kỳ Mạt đã về tới phòng làm việc, Lâm Ẩn không muốn cho cô biết, cô cũng lười hỏi nhiều thêm, cô mới không thèm để cho anh nắm quyền chủ động.

Ở phía khác, Lâm Ẩn đeo bộ mặt không cảm xúc bước ung dung vào sảnh tiếp khách thương vụ.

Trước cửa sảnh tiếp khách có hơn mười vệ sĩ người nước ngoài xếp hàng ngay ngắn, ai nấy đều có khí chất rất hung dữ.

Anh bước qua thảm đỏ, đi đến cạnh một bàn ăn lộng lẫy xa hoa, ngồi xuống một cách ung dung, đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính, mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đỏ sậm.

Người đàn ông trẻ tuổi này có khuôn mặt khá điển trai, mũi chim ưng, mắt sâu, da còn trắng hơn phụ nữ, quanh thân có khí chất rất tây, có lẽ là con lai.

"Là Lâm Ẩn đấy à?" Người đàn ông trẻ tuổi cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu dáng phương tây, nhìn Lâm Ẩn rồi mỉm cười.

Lâm Ẩn hỏi rất hững hờ: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi nghĩ mình không cần giới thiệu lại với cậu đâu nhỉ? Vợ cậu ắt hẳn đã nói cho cậu nghe rồi." Tiêu Trang ra vẻ đăm chiêu rồi nói tiếp: "Tôi tìm cậu có chuyện gì, em họ Tiêu Huyên của tôi hẳn cũng đã nói với cậu luôn rồi chứ?"

"Tôi thật sự không biết, cậu lấy dũng khí ở đâu ra mà dám không nghe lời cảnh cáo của em họ tôi?" Tiêu Trang khinh thường: "Thân phận của cậu tôi đã điều tra kỹ rồi, chỉ là một thằng rác rưởi chuyên ăn bám vợ mình?"

Lâm Ẩn cười khẩy, hỏi: "Anh điều tra kỹ rồi à?"

"Ha ha." Vẻ mặt Tiêu Trang lại càng đậm nét khinh khi: "Tôi thật sự không hiểu, đối mặt với tôi mà sao cậu vẫn có vẻ tự tin đến thế? Tất nhiên tôi cũng có biết chút chuyện cậu lén lút làm, ngoại trừ cậu may mắn, có một cô vợ là chủ tịch của một công ty nhỏ. Còn ăn được lợi lộc từ Vương Hồng Lăng, cuối cùng còn cậy vào quan hệ của Vương Hồng Lăng để làm quen với ông tổng Tưởng Kỳ của tập đoàn Hải Dương, còn hợp tác làm ăn với ông ta nữa, đúng không?"

"Cậu thật sự cho rằng chút thế lực và sức mạnh nhỏ nhoi của cậu là ngầu trong mắt tôi à?" Tiêu Trang ra vẻ trịch thượng mà nói: "Tốt nhất cậu đi hỏi thăm thử đi, tập đoàn Tiêu thị ở nước M là sự tồn tại ra sao. Tưởng Kỳ của tập đoàn Hải Dương trong mắt tôi cũng chỉ là một tên nhà giàu bình thường mà thôi."

"Vậy nên?" Lâm Ẩn vẫn rất thản nhiên.

"Vậy nên? Ha ha. Tôi thấy cậu vẫn chưa ý thức được nhỉ, tôi đích thân đến tìm cậu đã là vấn đề nghiêm trọng đến mức nào rồi biết không." Tiêu Trang nói rất ung dung: "Tôi nhìn trúng Vương Hồng Lăng, sau này thay vì bám váy Vương Hồng Lăng, không bằng nghĩ cách quỳ liếm tôi như thế nào, để tôi thưởng cho cậu một bát cơm ăn?"

"Tôi tìm đến cậu chính là cho cậu một cơ hội quỳ xuống nịnh bợ, hiểu không?" Tiêu Trang mỉm cười nói.

"Ồ." Lâm Ẩn cười lạnh, độ ngông cuồng của Tiêu Trang đã vượt quá tưởng tượng của anh.

"Cậu cười cái gì hả? Thằng đàn ông chỉ có thể ăn bám phụ nữ như cậu, nhiều nhất chỉ là một con chó săn của Tưởng Kỳ mà thôi!"

Ngay lúc này, một cô gái ăn mặc sang trọng đi đến, cô ta khoác trên mình áo tay dài và chiếc váy ngắn, để lộ đôi chân dài trắng mịn màng, rất có khí chất.

Lâm Ẩn nhìn mà chẳng có cảm xúc gì, đó là Tất Tâm Vũ, chẳng trách lúc trước dám hung hăng trước mặt Tưởng Kỳ, hóa ra là ôm chân được người có quyền có thế như Tiêu Trang.

"Tổng giám đốc Tiêu, anh không biết đâu, hôm qua tên rác rưởi này đi theo Tưởng Kỳ tác quai tác quái trước mặt em đấy." Tất Tâm Vũ nói giọng nũng nịu, ngồi lên trên đùi Tiêu Trang, cả người như dính vào anh ta.

Tiêu Trang cười đắc ý, bóp da thịt của Tất Tâm Vũ một cách trắng trợn không chút kiêng dè, vẻ mặt nhìn Lâm Ẩn nổi lên hứng thú, bảo: "Cho cậu cơ hội rồi đấy, nếu cậu không chủ động quỳ xuống cho tôi, kết cục nhận lấy sẽ rất thảm, sẽ mất đi tất cả cậu có đó, À đúng rồi, tôi còn muốn nói cho cậu biết, tôi cũng ưng ý vợ cậu đấy, vợ cậu đẹp lắm."

"So với đấu tranh với tôi thì chi bằng giao vợ mình ra đây, đổi lại một tương lai giàu sang. Dù sao cậu cũng chỉ là đống rác bám váy đàn bà thôi, chỉ cần có đủ lợi ích thì bán vợ cũng chẳng sao đâu nhỉ?" Tiêu Trang nói không kiêng nể gì ai, như đang bàn về một lẽ đương nhiên vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.