Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 957: Chương 957: Sự mạnh mẽ của Thanh Trích Tiên




“Ầm!”.

Cửa mật thất bị người bên trong thẳng thừng đập vỡ thành bột phấn.

Thanh Trích Tiên xuất hiện trước mặt người hầu, sắc mặt u ám, lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”.

“Là… Là khi nãy ạ…”.

Người hầu lắp bắp nói.

“Thanh Trích Tiên!”.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên, một người đàn bà xinh đẹp xông vào, rõ ràng cũng có tu vi Địa Tiên cảnh, người đàn bà trừng Thanh Trích Tiên, nổi giận mắng:

“Thanh Trích Tiên, tôi đã nói là đừng để Huyền Nhi đi vào Thiên Vực rồi, nhà họ Thanh chúng ta cái gì mà không có chứ? Để Huyền Nhi mạo hiểm như vậy làm gì? Giờ thì hay lắm, Huyền Nhi chết trong Thiên Vực rồi, ông vừa lòng chưa!”.

Thanh Trích Tiên nhíu mày, lạnh nhạt nói:

“Nếu không phải vì bà nuông chiều nó, tu vi tự nhiên có, nhưng không có năng lực chiến đấu, thì sao nó lại chết ở trong Thiên Vực chứ?”.

“Nhưng tôi cũng không ngờ lại có người dám ra tay với con trai của Thanh Trích Tiên này, bà ở lại gia tộc, tôi đến Thiên Vực một chuyện, tôi rất muốn nhìn xem là ai đã ra tay với con trai tôi”.

Nói xong, Thanh Trích Tiên đã biến mất.



Lúc này, trong Đăng Thiên Lâu ở thành phố nhỏ bên cạnh Thiên Vực.

Người của các gia tộc lớn đang tập trung lại với nhau.

Có người vui mừng, có người u ám, không ai nói một lời, bầu không khí hơi nặng nề.

Chuyến này chỉ đi vào mới ba ngày rưỡi, các gia tộc lớn đã có con cháu dòng chính tử vong rồi.

Thanh Thành ở trong phòng vui vẻ uống một ngụm trà, lúc này nhà họ Thanh chỉ có một người thuộc nhánh phụ qua đời, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình hình chung, không giống nhà Nam Cung, hồn đăng của thánh tử Nam Cung Chính nhà bọn họ đã tắt rồi, đầu của trưởng lão nhà Nam Cung cũng sắp bạc trắng luôn.

“Trưởng lão Thành, không xong rồi, hồn đăng của thiếu chủ Thanh Huyền đã tắt rồi!”.

Một khách khanh của nhà họ Thanh hoảng hốt xông vào phòng, la to.

“Phụt!”.

Thanh Thành phun ra một ngụm trà, sắc mặt trở nên rất khó coi, đứng phắt dậy nhìn mọi người trong phòng, lạnh lùng nói.

“Là ai?”.

Có thể giết chết Thanh Huyền chắc chắn là con cháu dòng chính của mấy nhà ở đây, ông ta không tin mấy ông già này không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ha!”.

Trưởng lão nhà Nam Cung cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ở trong Thiên Vực, chết mấy người không phải rất bình thường sao?”.

Khi nãy lúc hồn đăng của thánh tử Nam Cung Chính nhà bọn họ bị tắt, Thanh Thành cũng đã nói những lời này, bây giờ Nam Cung Thương trả lại nguyên câu.

Tuy Nam Cung Chính của nhà Nam Cung đã chết, nhưng so với Thanh Huyền, Nam Cung Chính vẫn còn thua xa, nghĩ vậy, tâm trạng của Nam Cung Thương cũng dễ chịu hơn một chút.

“Hừ!”.

Thanh Thành hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: “Thanh Huyền là con trai của người đó, nếu để người đó biết là người của nhà nào giết Thanh Huyền, các người có thể gánh được hậu quả sao?”.

Nghe vậy, căn phòng vốn đang ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh.

Thanh Trích Tiên!

Thanh Huyền chính là con trai của người đó, người của các gia tộc khác trong phòng đưa mắt nhìn nhau, dường như muốn xem thử là ai to gan thế, còn lén ám hại Thanh Huyền.

Hiên Viên Vô Địch cũng híp mắt quan sát người trong phòng, trong những người ở đây chỉ có cụ ta cùng thế hệ với Thanh Trích Tiên, từ lúc trẻ hai người đã bắt đầu đánh nhau vô số lần, cụ ta chưa từng thắng bao giờ, cụ ta hiểu tính cách của Thanh Trích Tiên, con trai bị giết, chắc chắn lão ta sẽ tới đây.

Đến lúc này Hiên Viên Long và Hiên Viên Bằng của nhà cụ ta đi vào vẫn chưa xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ khiến Thanh Trích Tiên nghi ngờ, cụ ta tin nếu Thanh Trích Tiên không tìm thấy hung thủ giết chết Thanh Huyền, người tiến vào Thiên Vực đều có thể gặp nguy hiểm.

Nghĩ vậy, dưới tình huống mọi người không chú ý, Hiên Viên Vô Địch để tay ở sau lưng, lặng lẽ đưa một tờ âm phù bay ra ngoài.

“Thanh Huyền là con trai của Thanh Trích Tiên thì sao? Thanh Huyền chết là vì cậu ta không có bản lĩnh, mấy nhà chúng ta ai không có người chết ở Thiên Vực chứ?”.

Nam Cung Thương lạnh lùng nói, tuy Thanh Trích Tiên mạnh thật, nhưng nhà bọn họ đều có cụ tổ Thiên Tiên toạ trấn, nếu thật sự làm ầm ĩ, ai thắng ai thua vẫn chưa nói rõ được đâu.

“Con trai của Thanh Trích Tiên tôi có bản lĩnh hay không, ông có quyền bàn luận sao?”.

Thanh Trích Tiên xuất hiện trong phòng ở Đăng Thiên Lâu, mặc dù lúc này người trong phòng yếu nhất cũng có tu vi Địa Tiên trung kỳ, nhưng sau khi Thanh Trích Tiên xuất hiện, tuy lão ta chỉ đứng ở đó, nhưng hào quang trên người giống như che khuất hết những người khác đi vậy.

Ngay cả Hiên Viên Vô Địch là đỉnh cao Địa Tiên đứng cách Thanh Trích Tiên không xa cũng có vẻ mất đi ánh sáng.

“Thanh Trích Tiên!”.

“Ông thật sự đến đây rồi!”.

Câu trước là tiếng la ngạc nhiên của Nam Cung Thương, còn câu sau là Hiên Viên Vô Địch nói.

Thanh Trích Tiên!

Địa Tiên đứng đầu trong bí cảnh Côn Luân!

“Nam Cung Thương ông nghĩ mình là ai? Ông có quyền nhận xét con trai Thanh Huyền của tôi sao?”, Thanh Trích Tiên lạnh lùng nói với Nam Cung Thương.

“Thanh Trích Tiên, đừng có khinh người quá đáng”.

Mặt Nam Cung Thương đỏ lên, là người phụ trách hành trình đến Thiên Vực lần này của nhà Nam Cung, Nam Cung Thương cũng có tu vi Địa Tiên hậu kỳ, nhưng bây giờ lại bị Thanh Trích Tiên sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế.

“Sỉ nhục ông thì sao?”.

Nói xong, Thanh Trích Tiên nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Nam Cung Thương.

“Ha!”.

Nam Cung Thương hét to một tiếng, Tùng Văn Cổ Kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, kiếm khí mạnh mẽ chém thẳng về phía Thanh Trích Tiên.

“Ầm!”.

Rõ ràng căn phòng bọn họ đang ngồi có thêm trận pháp đặc biệt, hai cao thủ Địa Tiên đánh nhau nhưng trong phòng lại không hề có cảm giác chấn động.

Thanh Trích Tiên chạm tay vào kiếm khí Nam Cung Thương chém ra, nó lập tức vỡ thành mảnh nhỏ, nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên ngực Nam Cung Thương.

“Phụt!”.

Nam Cung Thương bay ngược ra ngoài, đập mạnh lên vách tường, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

“Chỉ dựa vào ông có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không tiếp được một chiêu của tôi, ai cho ông can đảm bình luận về con trai của tôi vậy?”, Thanh Trích Tiên nhìn Nam Cung Thương, lạnh lùng nói.

Người đợi đều biết Thanh Trích Tiên nổi danh nhờ kiếm pháp, nhưng không ngờ lại đánh bại Nam Cung Thương chỉ trong một chưởng!

“Phụt!”.

“Phụt!”.

Nam Cung Thương lại phun ra hai ngụm máu, vẻ mặt xám xịt, nhẹ giọng nói.

“Thanh Trích Tiên, chẳng lẽ ông muốn nhà họ Thanh và nhà Nam Cung khai chiến sao?”.

“Ông đang uy hiếp tôi ư?”.

Thanh Trích Tiên nhìn Nam Cung Thương, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.

“Anh Nam Cung đừng nói nữa!”.

Hiên Viên Vô Địch thầm nghĩ không xong, vụt người lên xuất hiện giữa Thanh Trích Tiên và Nam Cung Thương, khuyên nhủ: “Anh Trích Tiên, chúng tôi cũng không rõ chuyện của Thanh Huyền, anh Nam Cung cũng chỉ giận quá mới nói một câu thôi, anh cần gì phải xem là thật?”.

Đối mặt với Thanh Trích Tiên, Hiên Viên Vô Địch vẫn hơi sợ, mười mấy năm trước cụ ta đã không thể tiếp được mấy chiêu của Thanh Trích Tiên rồi, bây giờ đối mặt với lão ta càng có cảm giác sâu không lường được hơn, nhưng nơi này ngoài cụ ta có thể so được vài chiêu với Thanh Trích Tiên, những người khác đối mặt với lão ta chỉ có thể bị giết thôi, cụ ta không thể không ra mặt.

Thanh Trích Tiên nhìn một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: “Nếu để tôi biết con tôi là người nhà nào giết chết, tôi nhất định sẽ diệt sạch cả nhà người đó!”.

Nói xong, Thanh Trích Tiên bay về phía Thiên Vực.

Thanh Thành cũng vung tay áo đuổi theo.

“Thanh Trích Tiên càng ngày càng sâu không lường được!”.

Một Địa Tiên lớn tuổi chậm rãi nói, khi nãy đối mặt với Thanh Trích Tiên, lão còn chẳng có can đảm để ra tay.

Nhìn theo hướng Thanh Trích Tiên biến mất, Hiên Viên Vô Địch la to:

“Không xong rồi, Thanh Trích Tiên muốn đến Thiên Vực!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.