Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 814: Chương 814: Sự tự tin của nhà họ Long




Hai tay ông Mạc bị bẻ gãy, còn bị Lâm Ẩn đánh quỳ xuống đất.

Theo một tiếng “ầm ầm” vang lên, trên mặt đất bị đụng ra hai cái hố nhỏ lấy chỗ đầu gối của ông Mạc làm trung tâm, làm xung quanh đều là vết nứt như mạng nhện.

“Kêu ông cút, ông cứ muốn tìm đường chết!”.

Lâm Ẩn hờ hững rụt tay về, lạnh lùng nói.

Thi thể của ông Mạc ngã ầm xuống đất.

“Cậu đúng là to gan…”.

Hộ vệ đi đến cùng ông Mạc chỉ vào Lâm Ẩn, run rẩy nói.

Bọn họ không ngờ ông Mạc sẽ thua nhanh như vậy, lại còn không tiếp được một chiêu trước mặt người đàn ông này, càng không ngờ chàng trai còn không kiêng dè nhà họ Long đứng sau ông Mạc, không chút nể tình giết chết lão.

“Biết điều thì mang theo thi thể cút đi!”.

Lâm Ẩn đứng khoanh tay, lạnh nhạt nói.

Hộ vệ của nhà họ Long không dám nói nhiều nữa, sợ mình sẽ giống như ông Mạc, vội vàng nâng thi thể của ông Mạc lên chạy ra ngoài.

Đợi hộ vệ của nhà họ Long chạy ra khỏi biệt thự, người của nhà họ Thư mới lấy lại tinh thần.

Thư Lãng và quản gia biết Lâm Ẩn là cao thủ bảng Thiên, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh như thế, ông Mạc có thể đánh bại Thư Lãng lại không tiếp được một chiêu dưới tay Lâm Ẩn.

Thư Duyệt cũng cực kỳ dè dặt nhìn Lâm Ẩn.

“Cậu Ẩn, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không nhờ vào cậu thì nhà họ Thư của tôi đã gặp nguy hiểm rồi”.

Thư Lãng đi tới trước mặt Lâm Ẩn nói thật lòng, trong giọng điệu còn mang theo chút cung kính, khi nãy cung kính Lâm Ẩn là vì thân phận của anh, nhưng bây giờ cung kính không chỉ vì thân phận, còn vì thực lực và việc anh đã cứu nhà họ Thư nữa.

Nếu hôm nay không nhờ có Lâm Ẩn, nhà họ Thư đã xong đời rồi, con gái ông ta cũng sẽ bị dẫn đến nhà họ Long, kết cục đã quá rõ ràng.

“Không có gì”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Ông nói tôi nghe về nhà họ Long đi, tôi thấy rất hứng thú”.

Lâm Ẩn cũng vì hứng thú với nhà họ Long mới đến nhà họ Thư, nếu không sau khi cứu Thư Duyệt anh đã rời khỏi từ lâu rồi, trong tin tức của cụ bà cho anh từng nhắc tới nhà họ Long có thể có liên quan đến Bạch Long Vương Trần Tùng Dương, mấy năm nay ông ấy che giấu quá sâu, nhà họ Lâm cũng không hiểu rõ quan hệ của hai bên.

Cho nên Lâm Ẩn mới muốn hỏi thăm một chút từ những gia tộc ở Điền Nam.

“Nhà họ Long?”.

Thư Lãng khó hiểu, im lặng một lát mới nói tiếp: “Không biết cậu Ẩn muốn biết tin tức gì của nhà họ Long, hiểu biết của tôi với nhà họ Long cũng không nhiều”.

“Nói hết các tin tức ông biết cho tôi đi!”.

Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Cậu Ẩn đi theo tôi, chúng ta đến phòng khách”.

Thư Lãng đi đằng trước dẫn đường cho Lâm Ẩn, Thư Duyệt vừa định theo sau thì ông ta đã quát to: “Thư Duyệt, đã khuya rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi”.

“Bố, hai người muốn nói gì vậy, cho con nghe với, con đảm bảo sẽ không làm phiền hai người đâu!”.

Thư Duyệt le lưỡi, nũng nịu nói.

Thư Lãng lạnh lùng quát to:

“Ẩu tả!”.

“Xem ra bình thường bố quá nuông chiều con rồi, dẫn cô chủ về phòng!”.

Thư Duyệt còn định nói thêm gì nữa thì đã bị quản gia ngăn lại, quản gia bất đắc dĩ nói: “Cô chủ, ông chủ tức giận rồi, cô đừng làm ầm lên nữa”.

“Hừ!”.

Thư Duyệt hừ một tiếng, quay đầu nổi giận đùng đùng đi về phòng.

“Thư Duyệt không hiểu chuyện, mong cậu Ẩn đừng thấy phiền”.

Thư Lãng cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn.

“Không sao”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.

Hai người đi vào phòng khách ngồi xuống, Thư Lãng rót cho Lâm Ẩn một tách trà rồi nói: “Cậu Ẩn, hiểu biết của tôi với nhà họ Long cũng không nhiều, nếu có gì sơ sót mong cậu đừng trách”.

Nửa tiếng sau, Lâm Ẩn mới rời khỏi phòng khách, đi về phòng.

Hiểu biết của Thư Lãng với nhà họ Long thật sự rất ít, ở đời thường nhà họ Thư đúng là không tầm thường, nhưng ở giới lánh đời cũng chỉ là một gia tộc hạng ba thôi.

Thư Lãng chỉ biết nhà họ Long đột nhiên xuất hiện vào khoảng hai mươi năm trước, vừa cắm rễ ở Điền Nam đã cướp đi không ít địa bàn của gia tộc khác, tuy các gia tộc này hợp tác với nhau, nhưng đều ngại vì gia chủ nhà họ Long – Long Thành là cao thủ bảng Thiên, những gia tộc này hoàn toàn không thể làm gì nhà họ Long.

Mãi đến khi nhà họ Long xảy ra mâu thuẫn với hai nhà họ Cao và nhà họ Thu có cao thủ bảng Thiên khác, hai gia tộc này đều có cao thủ bảng Địa chết trong tay nhà họ Long.

Nhà họ Long làm việc cực kỳ ngang ngược, cuối cùng cũng chọc giận cao thủ nhà họ Cao và nhà họ Thu, hai nhà có tổng cộng bốn cao thủ bảng Thiên ra trận, hùng hổ đi tới nhà họ Long gây chuyện, vốn cả Điền Nam đều cho rằng nhà họ Long sắp xong rồi, nhưng không ngờ bốn cao thủ bảng Thiên của nhà họ Cao và nhà họ Thu đều bị thương nặng trở về.

Hơn nữa sau khi một cao thủ bảng Thiên của nhà họ Thu về nhà thì lập tức qua đời, trước khi qua đời còn dặn dò con cháu nhìn thấy người của nhà họ Long phải nhún nhường.

Còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết cả.

Từ đó về sau nhà họ Cao và nhà họ Thu không còn ai dám gây chuyện với nhà họ Long nữa, nếu không có lão Dược vương rất có tiếng tăm ở Điền Nam và giới lánh đời, e rằng gia tộc đứng đầu Điền Nam đã là nhà họ Long rồi.



Biệt thự nhà họ Long.

Trong sảnh lớn.

Thi thể của ông Mạc bị để trong sảnh, mười mấy hộ vệ đi theo ông Mạc đến nhà họ Thư đều quỳ dưới đất, Long Hiên đứng trước cửa mắng mấy hộ vệ.

“Cái người nói xem nuôi đám vô dụng các người có lợi ích gì?”.

“Ông Mạc đã chết rồi, các người còn có mặt mũi về đây ư?”.

Trong sảnh lớn có một người đàn ông trung niên mặc đồ luyện công màu đen ngồi thẳng, chính là gia chủ Long Thành của nhà họ Long, tuy Long Thành trông chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi, nhưng tuổi thật của ông ta đã gần sáu mươi rồi.

Vì công pháp ông ta tu luyện có chút hiệu quả chăm sóc da mặt, cho nên mới có vẻ già chậm hơn người bình thường một chút.

“Được rồi Hiên Nhi!”.

Long Thành lên tiếng, lúc ông ta còn trẻ say mê luyện võ, mãi đến khi gần bốn mươi mới sinh ra Long Hiên, cho nên bình thường hơi nuông chiều, tạo thành tính cách không coi ai ra gì của anh ta.

Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, với thế lực của nhà họ Long ở Điền Nam, Long Hiên hoàn toàn có thể tung hoành, cho dù đắc tội với nhà họ Sở, ông ta cũng chắc chắn có thể bảo vệ được con trai.

“Một nhà họ Thư nho nhỏ sao lại có nhiều cao thủ như thế”.

“Theo như lời của bọn họ, ông Mạc lại có thể tiếp không nổi một chiêu của một hậu bối, thực lực của thằng nhóc kia ít nhất là ở bảng Thiên”.

“Mấy ngày nay con đừng tìm nhà họ Thư gây chuyện, nếu cao thủ bảng Thiên muốn giết con, những người bên cạnh hoàn toàn không bảo vệ được con”.

Long Thành híp mắt, chuyện này phải điều tra cho rõ ràng, ông ta thật muốn xem thử chàng trai cao thủ đó từ đâu đến mà cả nhà họ Long cũng dám đắc tội.

Nghe thấy lời nói của Long Thành, Long Hiên tỏ vẻ không phục, ở Điền Nam này, anh ta phải nuốt giận lúc nào đâu chứ?

“Bố, con thật sự không nuốt trôi cơn tức này!”.

Long Hiên dữ tợn nói.

“Hừ!”.

Long Thành hừ lạnh một tiếng: “Nuốt không trôi cũng phải nuốt, người có thể đánh chết ông Mạc bằng một chiêu cũng không phải kẻ đơn giản, con không đấu lại được”.

“Ở đây là Điền Nam mà, nhà họ Long chúng ta cũng không phải không có cao thủ bảng Thiên!”, Long Hiên tỏ vẻ không phục.

Long Thành híp mắt nhìn Long Hiên, lạnh lùng nói.

“Yên tâm, sư tổ của con sẽ đến trước buổi tiệc nhà họ Sở, chỉ cần sư tổ con đến đây, con còn sợ không giết được một cao thủ bảng Thiên nho nhỏ sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.