Chu Chiếu nổi trận lôi đình, vỗ ầm một tiếng lên bàn lớn.
Ầm!
Khí thế của hai cao thủ trên bảng Thiên lập tức đụng vào nhau.
Tách trà sứ trong sảnh lớn lập tức vỡ nát, những người trẻ tuổi đang có mặt cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ đang chạy trên biển rộng mênh mông, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
“Bùi Thanh Y đã thăng cấp lên trên bảng Thiên rồi!”.
“Nếu không có Lâm Ẩn, Bùi Thanh Y đã xem như vô địch cả một thế hế rồi!”.
Trưởng bối trong sảnh lớn đều đỡ lấy vãn bối bên cạnh này, nhìn Bùi Thanh Y với ánh mắt phức tạp, Bùi Thanh Y hơn hai mươi tuổi xem như cùng thế hệ với con của bọn họ, nhưng lúc này Bùi Thanh Y đã đi trước bọn họ rồi.
“A!”.
Chu Chiếu đau đớn kêu lên, quát to: “Bùi Thanh Y, trước mặt cao thủ của tiên cảnh mà cậu cũng dám ra oai ư!”.
Mọi người nhìn về phía Chu Chiếu với ánh mắt châm chọc, rõ ràng Chu Chiếu so khí thế với Bùi Thanh Y đã rơi vào thế yếu, nếu không cũng sẽ không nói tới cao thủ tiên cảnh.
“Bùi Thanh Y, đừng tưởng cậu đi theo Lâm Ẩn sẽ không ai làm gì được cậu, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn!”.
Sắc mặt Chu Chiếu cực kỳ u ám, lạnh lùng nói.
“Lâm Ẩn là cái thá gì chứ, nếu hôm nay cậu quỳ xuống xin tha, có lẽ chúng tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”, chủ nhà họ Vu cũng lên tiếng, ỷ nhà mình có cao thủ tu hành trong tiên cảnh nên ông ta hoàn toàn không coi Bùi Thanh Y ra gì cả.
Những người khác trong sảnh lớn đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Chu Chiếu và chủ nhà họ Vu, bọn họ vừa mới thấy được sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn, cũng không dám tuỳ tiện chửi bới anh.
Chu Chiếu đắc ý nhìn về phía Bùi Thanh Y, tuy Bùi Thanh Y rất có tiếng tăm ở giới lánh đời, Lâm Ẩn cũng rất mạnh, nhưng hai ngày nay lão ta mới hiểu ở nơi đám người Cổ Nguyên tu hành, cao thủ Thần cảnh chỉ là trưởng lão, người nắm giữ quyền lên tiếng thật sự chính là cao thủ nửa bước Tiên Nhân cảnh.
Mà bọn họ có năm cao thủ nửa bước Tiên Nhân cảnh, Lâm Ẩn cũng chỉ là một Thần cảnh mà thôi, sao có thể sánh bằng nhân vật lớn như thế chứ.
“Ai sỉ nhục cậu Ẩn đều phải chết!”.
Ầm!
Chân nguyên dồi dào như biển lập tức xuyên qua hư không.
Lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt khiến cả đình viện chấn động.
Một cơn gió lớn ngông cuồng thổi đến, trực tiếp đánh bay chủ nhà họ Vu ra ngoài, khiến ông ta liên tục phun máu tươi.
“Bùi Thanh Y, cậu muốn chết sao!”.
Chu Chiếu thầm thấy lạnh lẽo, rõ ràng Bùi Thanh Y mới đột phá trên bảng Thiên, nhưng thực lực của hắn ta lại mạnh hơn lão ta không ít.
Dứt lời, Chu Chiếu bước ra, chân nguyên như núi như biển xuất hiện đánh mạnh về phía Bùi Thanh Y.
Bùi Thanh Y vẫn vô cùng bình tĩnh.
Chỉ vươn ngón tay chỉ một cái trong không trung.
Chân nguyên tinh khiết xông ra, chạy về phía Chu Chiếu.
“Cái gì!”.
Sắc mặt Chu Chiếu thay đổi.
Lão ta có thể cảm nhận được rõ ràng chân nguyên của Bùi Thanh Y thâm hậu đến mức nào, còn cô đọng hơn chân nguyên lão ta vất vả mài dũa mười mấy năm nữa, mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.
Chu Chiếu không dám tưởng tượng, Bùi Thanh Y còn trẻ tuổi đã có được thành tựu như vậy, nếu để Bùi Thanh Y tiếp tục tu luyện thêm nữa, không biết sẽ đến cảnh giới nào nữa.
Chu Chiếu sử dụng hết sức mạnh trên người cũng chỉ chống đỡ được hai mươi nhịp thở trên tay Bùi Thanh Y, bị hắn ta chỉ một cái lên vai trái.
Chu Chiếu lập tức bị đánh bay ra ngoài, cả người như con diều đứt dây bay ra ngoài rồi ngã xuống đất, tạo ra một cái hố rất sâu, khoé miệng có máu tươi tràn ra.
“A!”.
Chu Chiếu không thế đè nén vết thương trong người, phun ra một ngụm máu tươi, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sắc mặt lão ta trắng bệch, ngẩng đầu khó tin nhìn Bùi Thanh Y.
Những thanh niên khác đang có mắt cũng nhìn hắn ta với ánh mắt sùng bái, ngay cả ánh mắt Nhan Y Nhân nhìn Bùi Thanh Y cũng mang theo chút thán phục.
Bùi Thanh Y chỉ lớn hơn bọn họ có mười mấy tuổi, nhưng ngay cả cao thủ như Chu Chiếu cũng không thể chịu được hai mươi nhịp thở trên tay hắn ta.
Bùi Thanh Y nhìn Chu Chiếu, lạnh nhạt nói: “Cho dù ông không bị thương, tôi muốn giết ông trong mười chiêu là đủ, tôi không biết ông lấy đâu ra can đảm để khiêu khích cậu Ẩn, hôm nay hai người không xin lỗi, tôi chỉ đành xách đầu hai người đến núi Lang Gia, để cậu Ẩn xem thử nên xử lý hai gia tộc các người thế nào”.
“Cậu Cổ, các người không ra tay sao?”, Chu Chiếu nhìn Cổ Nguyên và ông Lôi, nôn nóng nói.
Chủ nhà họ Vu cũng tái mặt nhìn hai người.
Cổ Nguyên và ông Lôi làm như không thấy ánh mắt của Chu Chiếu, nhìn về phía Bùi Thanh Y.
“Bùi Thanh Y, với thiên phú của anh cần gì phải đi theo Lâm Ẩn, nếu anh thề trung thành với nhà họ Cổ của tôi, tôi đảm bảo trong vòng năm mươi năm anh có thể thăng lên đỉnh cao Thần cảnh!”.
Cổ Nguyên vui mừng nói, thiên phú của Bùi Thanh Y thật sự khiến anh ta hơi ngạc nhiên, độ tuổi này thăng lên trên bảng Thiên ở chỗ bọn họ cũng rất ít, nếu có thể lôi kéo Bùi Thanh Y, anh ta cũng xem như đã lập công lớn.
Anh ta thầm thấy may mắn, may vì hôm nay không có Chung Huân ở đây, nếu không lại có thêm một đối thủ lôi kéo Bùi Thanh Y rồi.
“Ha!”.
Bùi Thanh Y cười lạnh một tiếng: “Sức mạnh của cậu Ẩn sao những người tầm thường các người có thể hiểu được, hôm nay tôi muốn dẫn hai người này lên núi Lang Gia, các người đừng có cản đường!”.
“Tôi thừa nhận Lâm Ẩn rất có năng lực, nhưng anh đi theo tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất!”.
Cổ Nguyên nhíu mày, vốn cho rằng điều kiện anh ta đưa ra sẽ khiến Bùi Thanh Y động lòng, không ngờ Bùi Thanh Y lại từ chối thẳng thừng.
“Nếu anh đi theo tôi, đợi hai mươi năm hoặc ba mươi năm nữa, anh sẽ phát hiện Lâm Ẩn chẳng là cái thá gì trong mắt anh cả!”.
“Bớt nói nhảm đi!”.
Bùi Thanh Y lạnh lùng nói: “Hôm nay anh cứ muốn chặn đường tôi đúng không?”.
“Ngu xuẩn!”.
Ông Lôi đứng sau lưng Cổ Nguyên nhíu mày hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước.
Ầm!
Khí thế của trên bảng Thiên trung kỳ bùng nổ, chèn ép về phía Bùi Thanh Y trong vô hình.
Bùi Thanh Y vẫn rất bình tĩnh, bảo vệ vãn bối nhà họ Bùi ở sau lưng.
Đánh ra hai quyền.
Ông Lôi cũng giơ hai tay lên đỡ.
Ầm!
Hai người đều liên tục lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
Sắc mặt ông Lôi nặng nề, cảnh giới của ông ta cao hơn Bùi Thanh Y mà vẫn lùi lại bảy bước, nói thẳng ra là ông ta thua rồi. Khi nãy Bùi Thanh Y nói có thể lấy mạng Chu Chiếu trong vòng mười chiêu cũng không phải nói đùa.
Sắc mặt của Chu Chiếu và chủ nhà họ Vu vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ Bùi Thanh Y lại mạnh như thế, ngay cả ông Lôi cũng không làm gì được hắn ta.
“Dừng tay!”.
Vào lúc ông Lôi định ra tay nữa, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Chung Huân dẫn ông Trần đi vào từ bên ngoài, thấy sảnh lớn lộn xộn và Chu Chiếu bị thương thì không vui nói.
“Không phải chỉ tuyển mấy đệ tử à? Sao lại thành thế này rồi?”.
“Tiểu Huân, người này thiên phú không tệ, tôi định mời anh ta về, nhưng không ngờ anh ta không biết điều vậy!”, Cổ Nguyên đứng bên cạnh Chung Huân, sờ mũi nói.